Chương 1430: Cẩn thận mấy cũng sơ sót, nếu bỏ sót thì sẽ sai (1)
Giang Nghĩa hừ nhạt, nói: "Ta chưa có chết, chỉ là ngủ sâu thôi, bây giờ ta đã sống lại rồi. Mở trận pháp đi, ta muốn đi vào."
Lâm Mặc Ngữ ở một bên lắng nghe, yên lặng nói: "Lần này là lần thứ ba rồi, hơn nữa giọng điệu còn gấp gáp hơn lần trước, ông đang muốn làm gì đây?"
Lâm Mặc Ngữ đã có thể khẳng định, Giang Nghĩa đến đây chắc chắn là có mục đích, chỉ là không biết mục đích đó là gì.
Pháo đài số chín là trận pháp cuối của Trường Thành Vĩnh Hằng, cũng là điểm mạnh nhất.
Nơi này gần lối vào Vực Thẳm, mỗi khi có chiến đấu, đây cũng là nơi kịch liệt nhất.
Còn lại thì pháo đài số chín cũng không khác biệt gì so với các pháo đài khác.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến tháp Diệt Ma, nếu như có điều gì khác biệt thì tháp Diệt Ma chính là điều khác biệt duy nhất.
Nhưng ngay lập tức hắn lại phủ nhận.
Tháp Diệt Ma và Giang Nghĩa không phải là sản phẩm của cùng một thời đại, trong thời đại của Giang Nghĩa, cũng không có tháp Diệt Ma.
"Vậy ông đến đây là vì điều gì?"
Lâm Mặc Ngữ đứng bên cạnh không nói gì, hắn cũng muốn xem mục đích của Giang Nghĩa là gì.
Vương Lâm cũng coi như khá cẩn thận, không mở trận pháp ngay.
Thay vào đó, hắn ta lại gửi đi một tin nhắn.
Chẳng mấy chốc, bên trong pháo đài lại có người bay đến, là Diệp Hạo và những người khác, Bạch Ý Viễn cũng ở trong đó.
Lần này Bạch Ý Viễn đến pháo đài số chín để hỗ trợ trấn giữ, vừa kết thúc trận chiến nên ông vẫn chưa rời đi.
Thực ra khi Bạch Ý Viễn đến, đại chiến đã vào giai đoạn cuối, thậm chí ông còn chưa ra tay.
Nhìn vẻ mặt của ông, có vẻ như mối quan hệ với Diệp Hạo đã dịu lại rồi.
Vừa rồi Lâm Mặc Ngữ nắm được tin tức của Giang Nghĩa, chỉ nói cho Bạch Ý Viễn hay, còn Diệp Hạo vẫn chưa biết.
Khoảnh khắc Diệp Hạo nhìn thấy Giang Nghĩa, cơ thể chợt run lên: "Ngài là Nghĩa Thần ư?"
Giang Nghĩa nhíu mày nhìn Diệp Hạo: "Ngươi là ai?"
Diệp Hạo cúi chào Giang Nghĩa: "Vãn bối Diệp Hạo, bái kiến Nghĩa Thần!"
Giang Nghĩa nhìn Diệp Hạo: "Ngươi họ Diệp?"
Diệp Hạo gật đầu: "Tổ tiên của ta là Diệp Bác Nhiên!"
Giang Nghĩa nói: "Không ngờ ngươi là hậu duệ của Bác Nhiên."
Diệp Hạo nói: "Năm đó nhờ Nghĩa Thần cứu tổ tiên, sau đó tổ tiên về Sơn Thành lập ra nhà họ Diệp, truyền thừa đến nay."
Giang Nghĩa cũng không nói thêm gì về chuyện nhà họ Diệp, mà mở miệng lần thứ tư: "Mở trận pháp đi."
Lần này dường như ông cố gắng bình tĩnh nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm giác được, Giang Nghĩa còn sốt ruột hơn trước đó.
Hắn đứng một bên chú ý đến Giang Nghĩa, phát hiện trong ánh mắt Giang Nghĩa đối với Diệp Bác Nhiên không có chút hứng thú nào, trong miệng chỉ là đang qua loa.
Cũng không thể nói là không có chút hứng thú nào, mà là có chút chán ghét.
Lúc này Diệp Hạo có chút kích động, không phát hiện ra sự khác thường của Nghĩa Thần.
Lâm Mặc Ngữ âm thầm gửi tin cho Bạch Ý Viễn, bảo ông cẩn thận, hãy giữ khoảng cách.
Lúc này Diệp Hạo ra lệnh mở trận pháp để Giang Nghĩa vào.
Đương nhiên Vương Lâm sẽ không làm trái mệnh lệnh Diệp Hạo, trong trận mở ra một lối đi, để Giang Nghĩa đi qua.
Giang Nghĩa tiến vào trận pháp, cũng không dừng lại, mà bay thẳng về trung tâm pháo đài.
Nhìn rất giống là đang có mục đích.
Diệp Hạo đi theo bên cạnh Giang Nghĩa: "Tiền bối Nghĩa Thần, tổ tiên Bác Nhiên từng để lại tổ huấn, nói ngài chưa ngã xuống, tương lai có thể sẽ hồi sinh trở về."
"Thật sao?" Giang Nghĩa cười như không cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Diệp Hạo nói: "Tổ tiên đã nói như vậy."
"Hắn ta còn nói cái gì nữa?"
"Tổ tiên nói ngài tài trí vô song, nếu là hồi sinh quay về, chính là cường giả mạnh nhất của Nhân tộc, nếu có người có thể trở thành siêu thần thì trừ ngài ra không thể là ai khác nữa."
Giọng của Diệp Hạo có hơi kích động, rõ ràng việc Giang Nghĩa trở về đã ứng nghiệm với lời tổ tiên, điều này ảnh hưởng không nhỏ với ông ta.
Giang Nghĩa nở nụ cười: "Bác Nhiên thật đúng là hiểu ta, đáng tiếc. . ."
"Đáng tiếc cái gì?" Diệp Hạo vẫn chưa nhận ra, lúc này Vương Lâm lại cảm thấy không thích hợp.
Vương Lâm cau mày, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa, nắm đấm đã vô thức siết chặt.
Ánh mắt Giang Nghĩa vô tình lướt qua Vương Lâm, sau đó lắc đầu, lộ ra một tia khinh thường.
Lúc này mấy người bọn họ đã đến trung tâm pháo đài, một quảng trường rộng lớn trống trải.
Nơi này vốn là chỗ đặt tháp Diệt Ma, sau khi Lâm Mặc Ngữ lấy tháp Diệt Ma đi, nơi này đã bị bỏ trống.
Lâm Mặc Ngữ theo sau từ xa, hắn cũng không hiểu tại sao Giang Nghĩa lại muốn đến đây.
Giang Nghĩa dừng lại, ánh mắt quét qua quảng trường: "Quét dọn cũng sạch sẽ đó chứ."
Diệp Hạo nói: "Ban đầu nơi này có đặt một tòa tháp, hiện tại tòa tháp đã bị. . ."
"Cẩn thận!"
Ông ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên Vương Lâm hét to.
Ngay lập tức kiếm quang lóe lên, Diệp Hạo bị đẩy ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn tung tóe.
Vương Lâm đẩy Diệp Hạo ra, hai tay bị kiếm quang cắt, đứt lìa ngay tức khắc.