Chương 1431: Cẩn thận mấy cũng sơ sót, nếu bỏ sót thì sẽ sai (2)
Diệp Hạo còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang lại sáng lên lần nữa.
Cùng lúc đó, một luồng hơi thở khổng lồ từ phía sau ông ta ập tới, va chạm với kiếm quang.
Lực va chạm dữ dội đánh văng Diệp Hạo ra xa, Bạch Ý Viễn đỡ cho Diệp Hạo một đòn chí mạng nhưng ông cũng bị đánh bay.
Phịch một tiếng, mưa máu đầy trời rơi xuống.
Vương Lâm bị một luồng kiếm quang khác chém nát thành mảnh vụn.
Bạch Ý Viễn cứu được Diệp Hạo, lại không thể cứu được Vương Lâm.
Vương Lâm đẩy Diệp Hạo ra trước, hai tay đứt hết.
Sau đó đã bị luồng kiếm thứ hai trực tiếp lấy mạng.
Không ai ngờ rằng Giang Nghĩa đột nhiên lại bạo động, hơn nữa lại còn ra tay với người cùng tộc của mình.
Nếu không có Lâm Mặc Ngữ nhắc Bạch Ý Viễn cẩn thận, ông cũng không kịp phản ứng.
"Vương Lâm!" Cuối cùng Diệp Hạo cũng phản ứng lại, thốt lên một tiếng kinh hoàng.
Bạch Ý Viễn trừng mắt nhìn Giang Nghĩa, tức giận quát: "Giang Nghĩa, ngươi muốn làm gì?"
Bạch Ý Viễn và Vương Lâm không có giao tình gì nhưng dù sao Vương Lâm cũng là cường giả cấp Thần của Nhân tộc, trơ mắt nhìn hắn ta bị giết, mà người ra tay cũng là Nhân tộc, Bạch Ý Viễn cũng thấy rất khó chịu.
Tình cảm giữa Diệp Hạo và Vương Lâm rất sâu đậm, Vương Lâm vẫn luôn xem Diệp Hạo là trưởng bối của mình, đời này Diệp Hạo không có con cháu, cũng đã coi Vương Lâm như là con trai mình.
Tận mắt chứng kiến Vương Lâm chết tại chỗ, ánh mắt thê lương, nước mắt tuôn trào, quay sang Giang Nghĩa hét lên: "Tại sao?"
Sắc mặt Giang Nghĩa lúc này lại âm trầm, cười khẩy nói: "Không ngờ tên nhóc này lại trung thành đến vậy, thậm chí còn sẵn sàng chết vì ngươi."
"Tại sao ư? Không có tại sao cả, chỉ là muốn lấy máu của cấp Thần thôi, ban đầu ngươi cũng khá phù hợp, hiện tại cũng tạm chấp nhận."
Mặt Giang Nghĩa không chút cảm xúc, vung tay ra rồi phun ra lượng lớn máu tươi, rơi xuống như mưa.
Máu tươi có đen có đỏ, đen chính là máu của ác ma, còn đỏ là của Long tộc.
Mùi máu tươi tỏa ra mỗi lúc một đậm hơn, không có ngoại lệ, tất cả đều là máu của Ma Vương và Long Vương.
Thu thập một lượng lớn máu tươi cấp Thần, không ai biết Giang Nghĩa muốn làm gì.
Ông ra tay quá nhanh, ngay cả Lâm Mặc Ngữ cũng không phản ứng kịp.
Ai mà ngờ rằng ông lại ra tay với người cùng tộc của mình.
Nếu không nhờ Vương Lâm phản ứng đủ nhanh, chắc chắn người chết lúc này chính là Diệp Hạo.
Giang Nghĩa đạt đến cấp 98, đã bước vào ngưỡng cửa bán siêu thần, với pháp tắc Huyết Sắc thì việc giết Diệp Hạo không tốn sức chút nào.
Diệp Hạo lạnh nhạt nói: "Ngươi không phải là Nghĩa Thần, rốt cuộc ngươi là ai?"
Giang Nghĩa rắc toàn bộ máu tươi xuống đất, cười ha hả: "Ta chính là Giang Nghĩa, là Nghĩa Thần như tổ tiên của ngươi đã nói."
Diệp Hạo gào lên: "Không thể nào, Nghĩa Thần mà tổ tiên nhắc đến là người vì Nhân tộc có thể hy sinh mạng sống của mình, tuyệt đối sẽ không ra tay với đồng bào Nhân tộc của mình."
"Chậc chậc chậc!"
Giang Nghĩa cười âm hiểm, hơi thở trên người biến đổi hoàn toàn, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo: "Đó là do các ngươi không hiểu bổn tôn."
"Không chỉ có các ngươi không hiểu bổn tôn, tổ tiên của ngươi cũng không hề hiểu bổn tôn."
"Tất nhiên, bổn tôn cũng không hiểu các ngươi."
"Đại chiến năm đó, nếu không do Diệp Bác Nhiên hèn nhát bỏ chạy, bổn tôn cũng đâu đến mức phải chết trận."
"Thực sự nghĩ rằng bổn tôn sẽ vì Nhân tộc mà chiến đấu đến chết à? Lúc đó là vì bổn tôn không còn cách nào khác!"
"Ngươi không hiểu, các ngươi hoàn toàn không hiểu!"
Vẻ mặt Giang Nghĩa càng trở nên dữ tợn, cười điên cuồng.
Đột nhiên Lâm Mặc Ngữ nhận ra mình đã bỏ sót một chi tiết.
Trong tư liệu nói là Giang Nghĩa tình cờ có được ma kim Thiên Ngoại.
Nhưng không nói ông có từ khi nào.
Ma kim có đặc tính mê hoặc tâm trí, ít nhất phải là chức nghiệp giả cấp cao mới chống lại được.
Nếu như Giang Nghĩa có được ma kim trước khi chuyển chức lần ba. . .
Điều này có nghĩa là, bắt đầu từ lúc đó, Giang Nghĩa đã không bình thường nữa.
Giang Nghĩa để lại ấn tượng mình là bán siêu thần, khiến người ta vô thức bỏ qua thời điểm ông có được ma kim.
"Nhầm rồi, nhầm hết rồi!"
"Tên này đang diễn trò. Từ lúc ta bước vào bí cảnh, dùng linh hồn tiếp xúc với ta, ông ta đã bắt đầu diễn kịch rồi."
"Lúc đó ta còn quá yếu, không phát hiện ra điều bất thường."
"Địa Long Antares chắc chắn biết nhưng nó không nói."
Kết hợp những lời Giang Nghĩa vừa nói, Lâm Mặc Ngữ bỗng đã hiểu ra mọi chuyện.
Giang Nghĩa chưa bao giờ là Nghĩa Thần hy sinh bản thân vì đại nghĩa dân tộc.
Ông có mục đích của mình, còn mục đích là gì, sắp lộ ra ngay thôi.
Máu tươi rơi xuống đất, rất nhanh đã bị mặt đất hấp thụ.
Ngay sau đó, một trận pháp huyết sắc nổi lên.
Không gian bên cạnh Lâm Mặc Ngữ biến dạng, Mạnh An Văn mang theo tháp Thần Hạ xuất hiện bên cạnh hắn, đồng thời còn có Nghiêm Cuồng Sinh.