Chương 1443: Giang Nghĩa bi thảm (2)
E rằng với các chủng tộc, Hồn tộc chính là con chuột chạy qua đường, ai cũng đuổi đánh cho được.
Antares tiếp tục nói: "Nhưng Hồn tộc cũng có ưu điểm, chỉ cần hồn hạch của chúng không tiêu diệt thì chúng có thể tái sinh."
"Thân xác có thể vứt bỏ như nào cũng được, chỉ cần hồn hạch còn thì sau khi tái sinh chúng có thể đổi một thân xác khác để đoạt xác, cùng lắm tu luyện lại từ đầu là được."
"Biết đâu Hồn tộc gặp được một thân xác mạnh mẽ, chúng còn có thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ trong thời gian ngắn."
Lâm Mặc Ngữ hỏi: "Một chủng tộc như vậy, chẳng lẽ không có ai diệt chúng được sao?"
Theo hiểu biết của Lâm Mặc Ngữ, một chủng tộc như vậy chắc chắn sẽ bị người khác nhắm tới, thậm chí còn bị tấn công tập thể nữa cơ.
Antares lắc đầu: "Muốn diệt chứ nhưng không diệt được."
"Trong Hồn tộc có tồn tại vô địch à?" Lâm Mặc Ngữ nghĩ, chỉ có thể là khả năng này thôi.
"Đây là một phần thôi."
Antares lại phun ra một ngụm long tức, linh hồn của Giang Nghĩa lại lộ ra vẻ đau đớn, không ngừng run rẩy.
Có vẻ Antares hơi nghiện trò này rồi, nó coi tàn hồn của Giang Nghĩa không khác gì một món đồ chơi.
Còn Giang Nghĩa sống chết như nào, không thèm quan tâm.
Nó vừa chơi vừa nói: "Trong Hồn tộc đúng là có mấy cường giả nhưng đây không phải là nguyên nhân chính, chủng tộc mạnh hơn Hồn tộc cũng nhiều lắm."
"Điểm mấu chốt là Hồn tộc khó giết, khi giết Hồn tộc phải diệt sạch hồn hạch của chúng."
"Nhưng khi đã đạt đến cảnh giới chân thần, Hồn tộc có thể phân tách ra hồn hạch thứ hai."
"Hơn nữa sau này khi cảnh giới tăng lên, chúng còn có phân ra được hồn hạch thứ ba, thứ tư nữa cơ."
"Thỏ khôn ba hang*, đám thỏ này sẽ giấu hồn hạch phân tách đi, trời mới biết chúng giấu ở nơi xó xỉnh nào."
(*): lo trước tính sau, nhiều chỗ ẩn náu
"Chỉ cần bỏ sót một hồn hạch thì chúng tái sinh sống lại được rồi."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Nói như vậy, chẳng phải sẽ không giết sạch được Hồn tộc sao?"
Antares lắc cái đầu to: "Cũng không phải, chỉ là giết rất phiền phức thôi."
"Đối với một số tồn tại mạnh đến mức không tưởng tượng nổi thì việc tiêu diệt Hồn tộc cũng không phải chuyện khó, chỉ là trong mắt những tồn tại đó, Hồn tộc chẳng đáng một xu."
"Hồn tộc cũng chỉ là con kiến nhỏ trong mắt bọn họ thôi, chỉ cần con kiến nhỏ này không bò lên người họ, họ cũng lười động thủ."
"Bọn Hồn tộc rất khôn, chúng biết chủng tộc nào có thể trêu chọc, chủng tộc nào không được động đến."
Lâm Mặc Ngữ thầm đồng ý, có thể sống sót trong thế giới đầy cường giả, tất nhiên Hồn tộc cũng biết điều.
Nhưng từ lời của Antares, Lâm Mặc Ngữ còn nghe ra được, thế giới bên ngoài cũng là nơi kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.
Rất dễ thấy rõ, quy luật nắm đấm mới là pháp tắc.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục hỏi: "Giang Nghĩa từng nói ông ta muốn trở thành bá chủ thế giới, hơn nữa bản thân sẽ trở thành siêu thần bất diệt bất tử."
"Ồ, vậy luôn à?" Antares nghi ngờ: "Cái gọi là bất diệt bất tử của Hồn tộc thường chỉ là phân tách ra hồn hạch thứ hai, rồi giấu nó ở nơi không ai tìm ra thôi."
"Nhưng muốn làm được như vậy thì phải đạt đến trình độ cấp Chân Thần, xem ra tên này có bí mật, để ta nghiên cứu một chút."
Antares động đậy, sương mù bao quanh thân thể không ngừng cuộn trào, che trời lấp đất, trong chớp mắt đã che khuất hơn nửa khu vực cốt lõi rồi.
Ngay cả lưu quang trên không cũng bị sương mù dày đặc che mất.
Sâu đó Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một Long Trảo khổng lồ thò ra từ trong sương mù.
Long Trảo to lớn vô cùng, đủ để phủ luôn cả trăm dặm.
Nó có tím pha đen, tỏa ra hơi thở nặng nề, quý phái khỏi phải bàn.
So với bọt khí chỉ bằng nắm tay người lớn, đúng là nó trông nhỏ thật.
Long Trảo phun ra một tia khí tử kim rơi xuống bọt khí.
"Sưu Hồn!"
Tiếng động như sấm sét vang lên trong linh hồn, Lâm Mặc Ngữ chỉ cảm thấy linh hồn chấn động dữ dội, toàn thân đau đớn khôn cùng.
Lâm Mặc Ngữ hết hồn, Antares không nhắm vào bản thân hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được mối đe dọa đến từ sâu thẳm linh hồn.
Nếu Antares nhắm vào mình thì chắc chắn mình không phản kháng nổi.
Sức mạnh của Antares đã đạt đến trình độ mà hắn không thể hiểu nổi.
Lúc này Cửu Thải Long Hồn Tinh phun ra một ngụm long tức bảo vệ linh hồn nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đau nhói, dường như ngay cả Cửu Thải Long Hồn Tinh cũng mất tác dụng.
Không phải Cửu Thải Long Hồn Tinh kém, mà là Antares quá mạnh, hơn nữa trình độ linh hồn của Lâm Mặc Ngữ thực sự quá thấp.
Lâm Mặc Ngữ cố nhịn đau, cẩn thận quan sát động tác của Antares.
Tiếng gầm như lôi đình chấn động linh hồn, hai chữ “sưu hồn” khắc sâu vào linh hồn, không thể xóa bỏ.
Lâm Mặc Ngữ biết, Antares cố ý gầm lên cho mình nghe.
Nó không nói gì hết, gầm lên cho mình nghe là để mình biết nó đang làm gì.
Sưu Hồn, thăm dò linh hồn, thu thập thông tin.
Trong bọt khí, linh hồn của Giang Nghĩa bị Sưu Hồn đánh thức, linh hồn vặn vẹo đau đớn tột độ.
Lâm Mặc Ngữ có thể nghe thấy tiếng linh hồn phát ra từ Giang Nghĩa, thực thảm không tả nổi.
Đầu tiên là bị Antares lấy ra làm đồ chơi, bây giờ lại bị thăm dò, tên này thực sự rất thảm.
Nhìn lại cuộc đời của Giang Nghĩa, thực sự có thể viết thành một đoạn lịch sử vừa đáng ca ngợi vừa đáng buồn cười.
Linh hồn của Giang Nghĩa dần dần nhạt đi dưới Sưu Hồn của Antares rồi biến mất không dấu vết.
Cuối cùng chỉ còn lại một viên hồn hạch, vài giây sau, hồn hạch cũng nổ tung.
Giang Nghĩa chết hẳn, tan thành tro bụi, thảm không thể thảm hơn.
Giang Nghĩa chết rồi, khu vực cốt lõi cũng đã trở lại bình thường.
Antares mở mắt, lóe lên một tia sáng: "Thì ra là như vậy, bảo sao hắn ta nói siêu thần có thể bất diệt bất tử thì ra có một khối lõi thế giới rơi xuống đây."
"Sao hồi giờ ta lại không phát hiện ra nhỉ, bỏ sót thật luôn."
"Đáng tiếc, tên này xui xẻo ghê."
Antares tự lẩm bẩm, mắt nhìn đến chỗ Lâm Mặc Ngữ, ý nó là "Ngươi năn nỉ ta đi, năn nỉ ta rồi ta sẽ nói cho ngươi biết."
Lâm Mặc Ngữ nhìn ánh mắt của Antares, trong lòng bật ra hai chữ: Trơ trẽn!