Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1442 - Chương 1442: Giang Nghĩa Bi Thảm (1)

Chương 1442: Giang Nghĩa bi thảm (1)
Mặt Mạnh An Văn nghiêm trọng: "Ngoài hắn ta ra, còn có người khác không?"

Điều hắn ta lo lắng cũng giống như điều Lâm Mặc Ngữ lo lắng.

"Không chắc, ta đã cố moi thông tin của hắn ta nhưng không thành công."

"Cuối cùng hắn ta tự bạo linh hồn, không còn gì sót lại."

"Lão sư, ta phải đi tìm Antares, nơi này giao cho ngài nhé."

Mạnh An Văn gật đầu: "Đi đi, bọn ta sẽ ở đây thu dọn."

Trong lần kích hoạt Huyết Trận này, không ít chức nghiệp giả đã bị liên lụy.

Rất nhiều người bị thương, còn một số người còn bị Huyết Trận nuốt chửng ngay tại chỗ.

Còn rất nhiều công việc hậu sự phải làm, mấy người Mạnh An Văn cũng cần chủ trì đại cục ở đây để đảm bảo an toàn.

Lâm Mặc Ngữ kích hoạt vảy rồng của Antares, dịch chuyển đi.



"Lần này không ngủ nữa à?" Lâm Mặc Ngữ nhìn Antares, trong mắt rõ ràng có chút tức giận.

Antares cố tình quay đầu không nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Bổn long muốn ngủ thì ngủ, không muốn ngủ thì không ngủ. Bây giờ không buồn ngủ thì không muốn ngủ!"

Lâm Mặc Ngữ bay đến trước mặt Antares: "Ngài đang trốn tránh."

Antares lại quay đầu, hừ một tiếng: "Mắc gì bổn long phải trốn tránh?"

"Ngài không có gì muốn nói với ta sao?" Lâm Mặc Ngữ vẫn không buông tha Antares, lại bay đến trước mắt nó.

"Không có." Antares dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tim không đau.

Nhưng như vậy càng chứng tỏ nó đang chột dạ.

Lâm Mặc Ngữ không vạch trần: "Nếu đã như vậy, ta hỏi ngài trả lời."

Antares nói: "Bổn long muốn trả lời thì mới trả lời, không muốn trả lời thì ngươi cũng đừng hòng moi được lời của bổn long."

Lâm Mặc Ngữ không thèm để ý: "Có phải ngài đã sớm biết Giang Nghĩa có vấn đề không?"

"Biết." Antares thẳng thắn thừa nhận.

Lâm Mặc Ngữ truy hỏi: "Vậy sao không nói cho ta biết?"

"Ngươi có hỏi đâu, hơn nữa lúc đó bổn long có quen biết gì với ngươi chưa?" Antares tỏ vẻ đương nhiên.

Lâm Mặc Ngữ nói: "Nếu ta không hỏi thì ngài sẽ không bao giờ nói phải không?"

"Ngươi không hỏi thì ta nói làm gì. Bổn long không thích nói nhảm như ngươi."

Lâm Mặc Ngữ vội hỏi tiếp: "Có phải vừa rồi ngài đã suy nghĩ, trả lời ta như nào, nghĩ xem ta sẽ hỏi gì phải không?"

"Tất nhiên!" Lời vừa nói ra, Antares đã lập tức nhận thấy không ổn: "Không phải..."

"Ta hiểu rồi!" Lâm Mặc Ngữ cắt ngang lời Antares.

Antares rầu rĩ, mở to mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Ngươi có thể nói chuyện cho đàng hoàng không, cắt ngang lời người khác đang nói là rất bất lịch sự đó nhé."

Lâm Mặc Ngữ nói: "Ngài đối xử với một người bạn tốt như vậy, là được coi lịch sự à? Lỡ đâu xảy ra chuyện lớn thì phải làm sao?"

"Chỉ là chuyện của một Hồn tộc, có gì mà phải nói, giờ hắn ta cũng bị ngươi giết rồi còn gì!"

Antares hét lớn: "Với lại không phải lão tử không ra tay, vừa rồi lão tử còn giúp ngươi chặn tàn hồn của hắn ta đấy nhé."

"Để tàn hồn của hắn ta trốn thoát, ngươi biết sẽ để lại hậu quả lớn cỡ nào không?"

Lâm Mặc Ngữ hơi sửng sốt: "Tàn hồn?"

Hắn hơi bất ngờ, không ngờ Giang Nghĩa còn để lại một chiêu như vậy.

Rõ ràng là tự nổ nhưng lại âm thầm để tàn hồn của mình trốn thoát.

Ông ta là Hồn tộc, hiển nhiên sẽ hiểu rõ về linh hồn hơn hẳn mình, chắc chắn có cách để tàn hồn phục hồi.

Là Antares đã giúp mình một lần nữa.

Antares nhìn Lâm Mặc Ngữ, biết hắn đã hiểu ra.

Sau đó nó kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ dịu giọng: "Nói cho ta biết thêm về Hồn tộc được không?"

"Xin lỗi đi!" Antares chậm rì rì thốt ra ba chữ nhưng không từ chối Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi mà, vừa rồi ta có hơi nóng nảy thật."

Lúc nãy Lâm Mặc Ngữ đúng là có hơi tức giận, lỡ đâu lúc đó một kiếm của Giang Nghĩa không chém trúng Diệp Hạo, mà chém vào Bạch Ý Viễn.

Cũng không chắc Bạch Ý Viễn có thể toàn mạng được không.

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì Lâm Mặc Ngữ sẽ rất hối hận.

Cho nên hắn mới hơi giận dữ với Antares.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra chuyện này cũng không liên quan đến Antares, đúng là do lúc đó bản thân không hỏi, lúc đó hắn và nó cũng chưa quen.

Antares vẫn không để ý đến Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ bay đến trước mắt Antares, khoảng cách chưa đến nửa mét, chân thành cúi người: "Xin lỗi, đại nhân Antares, lần này là lỗi của ta!"

"Ngài độ lượng, sẽ không chấp nhặt với ta mà phải không?"

Dưới sự nài nỉ của Lâm Mặc Ngữ, cuối cùng Antares cũng rộng lượng tha thứ cho hắn.

Ngay sau đó, một bọt khí to cỡ nắm tay xuất hiện trước mặt Lâm Mặc Ngữ.

Bên trong bọt khí là tàn hồn của Giang Nghĩa, trông rất yếu ớt, đã hôn mê, không có ý thức.

Antares phun ra long tức, tùy ý lăn qua lộn lại bọt khí, theo bọt khí, tàn hồn bên trong cũng nhào lộn liên hoàn.

Tàn hồn vẫn chưa tỉnh lại nhưng Lâm Mặc Ngữ lại nhìn thấy sự đau đớn trên khuôn mặt của ông ta.

Tàn hồn vốn đã rất yếu ớt, không biết phải mất bao lâu mới có thể phục hồi, lại bị Antares giày vò như vậy, lại trở nên càng yếu ớt hơn.

Lâm Mặc Ngữ nhìn bọt khí, mặc niệm nửa giây cho Giang Nghĩa, tàn hồn của Giang Nghĩa có thể sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào.

Có lẽ ông ta cũng không ngờ được mình lại rơi vào tay Antares.

Antares nói: "Ngươi thấy thứ gì trong tàn hồn không?"

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Hình như có một viên sỏi ở trung tâm tàn hồn."

"Đây không phải sỏi, là hồn hạch của Hồn tộc đấy." Antares phun một ngụm long tức hòa vào bọt khí, thấm vào tàn hồn của Giang Nghĩa.

Tàn hồn của Giang Nghĩa lộ ra vẻ đau đớn, trong cơn hôn mê cũng run rẩy.

Ở trung tâm tàn hồn, một điểm sáng lóe lên, rất nhỏ, không bằng móng tay cái, trông cứ như một viên sỏi vậy.

Antares nói: "Hồn tộc không phải là chủng tộc mạnh mẽ gì, điểm yếu của chúng quá rõ ràng, không có thân xác, cần phải đoạt xá thân xác của chủng tộc khác mới được."

"Vì vậy hình dạng của Hồn tộc dị muốn chết, đủ loại chủng tộc, hơn nữa chúng còn mang tiếng xấu nên các chủng tộc chẳng ai ưa chúng hết."

Lâm Mặc Ngữ ngẫm một chút là hiểu, thử hỏi ai có thể thích một chủng tộc suốt ngày nghĩ đến việc đoạt xác mình.
Bình Luận (0)
Comment