Chương 1456: Đứng trên cao thực sự thì phải có sự lựa chọn
Lâm Mặc Ngữ một mình ngồi ngoài thành cổ suy nghĩ rất lâu, hắn suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra trước đó, suy ngẫm về những gì mình đã gặp, đã thấy và đã nghe.
Tổng hợp lại, tiến hành phân tích rồi đúc kết.
Nếu những gì Ma Hoàng Lillian nói đều là thật thì trong nhiều năm qua, nàng ta vẫn luôn cân bằng ba thế lực.
Sau khi hợp tác với Nhân tộc để trục xuất Long tộc, thực ra khi đó nàng ta có khả năng diệt Nhân tộc.
Ngay cả khi vì sự tồn tại của Antares, không thể thực sự diệt tận gốc Nhân tộc thì ít nhất cũng có thể chiếm phần lớn thế giới Nhân tộc.
Nuôi nhốt Nhân tộc ít nhất cũng khiến Nhân tộc không thể phát triển thêm được nữa.
Điểm này Antares sẽ không nhúng tay vào.
Antares đã nói nó chỉ chịu trách nhiệm không để Nhân tộc chết hết, còn những chuyện khác thì không.
Nhưng Ma Hoàng Lillian lại không làm như vậy, ngược lại nàng ta giết chết một số Ma Vương cấp cao, thậm chí còn tạo ra ảo giác rằng Nhân tộc vẫn còn cường giả.
Điều này khiến cho đám Ma Vương vốn ngang ngược phải kiêng dè, cuối cùng khiến cho Ác Ma Vực Thẳm và Nhân tộc hình thành thế cân bằng tương đối.
Nhân tộc cũng phát triển trong hàng ngàn năm, hiện tại mặc dù vẫn yếu hơn Ác Ma Vực Thẳm nhưng đã không còn yếu hơn quá nhiều nữa.
Thậm chí hơn 600 năm trước, nàng ta đã phát hiện ra Giang Nghĩa đến từ bên ngoài nên thiết kế phục kích giết chết hắn ta.
Bởi vì nàng ta sợ Giang Nghĩa đạt đến cấp Siêu Thần, cuối cùng phá vỡ sự cân bằng.
Cân bằng... Nhiều năm qua, nàng ta vẫn luôn theo đuổi sự cân bằng.
Theo như vậy mà nói, người thực sự buông tha Nhân tộc, để Nhân tộc thời đại này được tồn tại và phát triển, ngược lại lại là nàng ta.
Nói ra thì thực sự có phần buồn cười, cũng là điều khó tin.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Những chuyện này Lâm Mặc Ngữ đều thông qua Antares để xác minh.
Kẻ địch mà Nhân tộc căm ghét nhất, ngược lại lại là người đứng sau tạo ra không gian sinh tồn cho Nhân tộc...
"Đúng là trớ trêu!"
Lâm Mặc Ngữ biết hắn không thể nói ra chuyện này, nói ra thì cũng chẳng có mấy ai tin.
Hắn phát hiện ra vị trí mình đứng đã khác, những thứ nhìn thấy cũng thay đổi, cách suy nghĩ vấn đề càng khác với trước kia.
Trước đây hắn cho rằng hội ma nô là một khối u độc trong Nhân tộc, nếu không trừ bỏ thì Nhân tộc sẽ gặp đại nạn.
Bây giờ xem ra, hội ma nô tính là cái gì, căn bản không ảnh hưởng đến sự cân bằng của đôi bên, càng không thể động đến gốc rễ của Nhân tộc.
Hội ma nô giống như một con sâu bọ, nhìn thì có vẻ hôi hám, bẩn thỉu nhưng chỉ có vậy mà thôi.
Trong mắt Ma Hoàng Lillian càng là như vậy, đây là một món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cho nên vừa mới bắt đầu hợp tác, để tỏ thành ý, nàng ta đã vứt bỏ hội ma nô.
Khi bản thân đứng ở một độ cao khác để nhìn vấn đề, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra lòng mình đã cứng rắn.
Hắn phải lựa chọn, là vì mối thù trong quá khứ của Nhân tộc mà liều chết chiến đấu với ác ma, hay là vì cuộc sống hòa bình của Nhân tộc trong tương lai mà hợp tác với ác ma.
Chuyện này nhất định phải đưa ra quyết định, hơn nữa là quyết định của số ít người.
Không cần nói cho quá nhiều người biết, vô dụng.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ rất lâu, sau đó rời khỏi chiến trường Vĩnh Hằng, trở về thế giới Nhân tộc, trở về tiểu viện Bạch Thần.
Những ngày qua, thế giới Nhân tộc đã bình định, khôi phục lại dáng vẻ như trước lần nữa.
Hơi thở hòa bình tích lũy mấy trăm năm lại được tái hiện sau một thời gian căng thẳng.
Đám người Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn bận rộn mấy ngày xong thì cũng rảnh rỗi.
Lúc này ba người bọn họ còn có Nghiêm Cuồng Sinh đang ngồi trong sân uống trà.
Còn về vụ tự sát nửa ngày trước, thực ra liên quan đến đế quốc Thần Hạ không nhiều.
Gần vạn người tự sát, thực ra chủ yếu vẫn tập trung ở các thế lực và quốc gia khác.
Dù sao thì cuộc đại thanh trừ lần trước cũng đã thanh trừ một lượng lớn thành viên hội ma nô.
Lâm Mặc Ngữ vừa mới trở về, Mạnh An Văn lên tiếng: "Tiểu Ngữ, đã điều tra ra rồi, những người tự sát nửa ngày trước quả thực đều là người của hội ma nô."
"Bọn chúng ẩn núp rất sâu nên lần đại thanh trừ trước đã bỏ sót chúng."
Bạch Ý Viễn cũng nhỏ giọng nói: "Không ngờ hội ma nô lại ẩn núp sâu như vậy, những người này đều là ám tử, bình thường không hành động nên chúng ta cũng không phát hiện ra."
Nghiêm Cuồng Sinh cười ha ha, trêu chọc Bạch Ý Viễn: "Tự nhận mình mù là được rồi, còn ám tử gì chứ."
Bạch Ý Viễn hừ hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn Bạch Ý Viễn nhưng lần này ngoài ý muốn nên ông nhịn xuống, không cãi lại.
Mạnh An Văn nói: "Tiểu Ngữ, ngươi vội vã đi như vậy, lại có chuyện gì sao?"