Chương 1457: Chuyện lấy oán trả ơn, không thể làm (1)
Lâm Mặc Ngữ ngồi xuống, rót trà cho ba người rồi cũng rót cho mình một chén: "Ta và Lillian đã bàn bạc một số chuyện."
Ba người cùng lúc sửng sốt, Lillian là ai?
Bọn họ đều chưa từng nghe qua cái tên này.
Cái tên này dường như chưa từng xuất hiện trong ghi chép lịch sử của Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra điều này, thuận miệng nói: "Lillian chính là Ma Hoàng."
Ba người đột nhiên kinh ngạc, Bạch Ý Viễn còn phun cả ngụm trà trong miệng ra, phun đầy mặt Nghiêm Cuồng Sinh, ông tái mặt: "Ngươi đã gặp Ma Hoàng ư?"
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Vâng, còn đi một chuyến đến hoàng cung của Ma tộc."
Còn đi một chuyến đến hoàng cung của Ma tộc nữa...
Một câu nói nhẹ bẫng của Lâm Mặc Ngữ khiến ba người có chút rùng mình.
Đền Vực Thẳm đã đủ đáng sợ rồi, lại còn đi đến hoàng cung của Ma tộc.
Hơn nữa đi rồi còn bình an vô sự trở về.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng bọn họ nhận ra, đệ tử của mình dường như đã đứng ở một độ cao mà bọn họ không thể với tới.
Trong Nhân tộc, chỉ có Lâm Mặc Ngữ có tư cách ngang hàng đối thoại với Antares.
Có thể đến hoàng cung của Ma tộc rồi toàn thân trở ra, trong lịch sử Nhân tộc cũng chỉ có một mình Lâm Mặc Ngữ.
Mạnh An Văn hít sâu một hơi cho bản thân bình tĩnh lại: "Ngươi và Ma Hoàng đã bàn bạc chuyện gì."
Lâm Mặc Ngữ chậm rãi nói: "Ma Hoàng muốn tìm ta hợp tác..."
Lâm Mặc Ngữ kể lại chuyện Ma Hoàng muốn hợp tác với mình.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ không nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này, hắn sợ suy nghĩ của mình sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của đám người Mạnh An Văn.
Trong lúc kể lại, sắc mặt của Mạnh An Văn và ba người vô cùng đặc sắc.
Bọn họ như đang nghe một câu chuyện thần thoại kỳ lạ, không thể tưởng tượng được lịch sử Nhân tộc lại có sai sót lớn như vậy.
Lâm Mặc Ngữ biết rằng ngay cả khi không có ngoại lực can thiệp thì lịch sử cũng chắc chắn sẽ có sai sót.
Huống hồ, đằng sau toàn bộ Nhân tộc còn tồn tại một người đứng sau như vậy.
Một lúc lâu sau, Mạnh An Văn mới thở dài: "Năm đó ta nghiên cứu lịch sử Nhân tộc đúng là cũng cảm thấy không ổn lắm."
"Một ngàn năm trước, Nhân tộc không mạnh, thuộc một trong ba tộc yếu nhất. Đặc biệt là sau khi trục xuất Long tộc, Nhân tộc phải đơn độc đối mặt với Ác Ma Vực Thẳm, có thể nói là không có khả năng chiến thắng."
"Lúc đó, Ác Ma Vực Thẳm có cơ hội tiêu diệt chúng ta nhưng chúng lại không làm vậy."
"Trong ghi chép lịch sử cũng có viết một số Ma Vương chết một cách kỳ lạ, nghi ngờ trong Nhân tộc có cường giả ẩn núp, không ngờ lại là Ma Hoàng..."
Lời nói của Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn đảo lộn sự hiểu biết của ba người về lịch sử Nhân tộc.
Vì có sự tồn tại của Antares nên bọn họ đều hiểu rõ những gì Lâm Mặc Ngữ nói chắc chắn đều là đúng.
Không biết Antares đã ở đây từ bao giờ, có thể nói là đã chứng kiến sự hưng suy của Nhân tộc thời đại này.
Lịch sử có sai nhưng Antares sẽ không sai.
Bạch Ý Viễn nói: "Nói như vậy, thực ra Ma Hoàng còn có ơn với Nhân tộc chúng ta sao?"
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Mặc dù nàng ta có mục đích riêng nhưng trên thực tế nàng ta thực sự có ơn với Nhân tộc chúng ta."
Mạnh An Văn nói: "Theo lời nàng ta nói, ý thức của Ác Ma Vực Thẳm là mang đến sự hủy diệt, mà nàng ta cũng không thể công khai ngăn cản những Ác Ma Vực Thẳm khác. Để duy trì sự cân bằng, nàng ta chỉ có thể lựa chọn phương pháp như vậy."
"Sự thật cũng đã cho Nhân tộc thời gian để thở dốc và phát triển, hơn nữa trên tay nàng ta không hề nhuốm máu của Nhân tộc."
"Ta cho rằng lần hợp tác này là khả thi."
Lấy hay bỏ.
Lâm Mặc Ngữ kỳ thật đã có quyết định, thậm chí hắn cũng có thể đại diện toàn Nhân tộc tiến hành quyết định.
Dù sao, bọn họ hiện tại mới là người có địa vị và quyền lực cao nhất trong Nhân tộc.
Tin tưởng bọn họ sẽ làm ra lựa chọn đúng đắn.
Quả nhiên, Mạnh An Văn nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Hắn ta quyết định hợp tác với Ma Hoàng.
Bạch Ý Viễn nhướn mày, nhìn về phía Mạnh An Văn: "Ý của ngươi là muốn buông bỏ hết thù hận trước kia sao?"
Trong ba người, người đánh với Ác Ma Vực Thẳm tàn nhẫn nhất chính là Bạch Ý Viễn.
Thù hận sâu nhất cũng là Bạch Ý Viễn.
Đầu óc của Bạch Ý Viễn không nhạy bén, phân tích sự việc không lý trí bình tĩnh bằng Mạnh An Văn nên nhất thời còn chưa thể chấp nhận được.
Mạnh An Văn nhìn Bạch Ý Viễn: "Chúng ta cố gắng vì cái gì?"
Bạch Ý Viễn hừ một tiếng: "Đương nhiên là để Nhân tộc tránh một mảnh trời, đánh bại ác ma để chúng không dám đến Nhân tộc giương oai."
Mạnh An Văn nói: "Nếu Tiểu Ngữ hợp tác với Ma Hoàng thành công, trong tương lai sẽ không còn Ác Ma Vực Thẳm, cũng không còn Long tộc."
"Sẽ không còn chiến tranh ác liệt, không còn hy sinh. Chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?"
Cơ thể Bạch Ý Viễn run rẩy, hơi kích động: "Thế Ma Hoàng thì sao?"
Không chờ Mạnh An Văn lên tiếng, Nghiêm Cuồng Sinh đã mở miệng: "Ngươi cái tên đầu đất này, sao nghĩ mãi vẫn không hiểu? Ác Ma Vực Thẳm mất rồi, đâu còn Ma Hoàng?"
Mạnh An Văn nói khẽ: "Theo lịch sử, Ma Hoàng kỳ thật đã giúp đỡ Nhân tộc nhiều lần, mặc dù nàng ta có tâm tư nhưng việc nàng ta làm thì vẫn phải thừa nhận."
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Đúng vậy, nếu không có Ma Hoàng, Nhân tộc sẽ gặp phải tình cảnh khác."
Bạch Ý Viễn vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Mạnh An Văn liếc nhìn ông, nói với Lâm Mặc Ngữ: "Không cần để ý hắn, hắn sẽ hiểu ra thôi, đầu óc xoay chuyển chậm, cần thời gian."