Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1458 - Chương 1458: Chuyện Lấy Oán Trả Ơn, Không Thể Làm (2)

Chương 1458: Chuyện lấy oán trả ơn, không thể làm (2)
Lâm Mặc Ngữ bật cười, cảm thấy đúng là như thế.

Lần đầu thấy Bạch Ý Viễn, hắn cảm giác ông cao thâm khó dò, về sau suy nghĩ này của Lâm Mặc Ngữ lại hơi dao động .

Mạnh An Văn nỉ non: "Nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ, Ma Hoàng có nhiều cách để duy trì cân bằng, tại sao nàng ta chọn đứng về phía Nhân tộc?"

Lâm Mặc Ngữ thấp giọng: "Bởi vì nàng ta có một nửa dòng máu Nhân tộc."

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của Mạnh An Văn đông cứng lại.

Bạch Ý Viễn càng nhảy dựng lên, làm ghế kiên cố dưới mông cũng phịch một tiếng vỡ tan thành bột phấn.

Nghiêm Cuồng Sinh cũng lộ ra vẻ mặt không tin: "Chuyện này là không thể nào."

Mạnh An Văn sau một thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên nhận ra điều gì, hỏi gấp: "Tiểu Ngữ, dòng máu Nhân tộc ngươi nói, không phải từ thế giới này sao?"

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Không phải."

Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh nhìn Lâm Mặc Ngữ rồi nhìn Mạnh An Văn, như nghe được chuyện không tưởng.

Nghiêm Cuồng Sinh hỏi: "Lão Mạnh, ngươi có biết gì à?"

Mạnh An Văn thấp giọng: "Không nên gấp, ta sẽ nói cho các ngươi biết sau."

Thông tin liên quan đến các thế giới, Lâm Mặc Ngữ chỉ nói với duy nhất Mạnh An Văn.

Mạnh An Văn có khả năng tiếp xúc với năng lượng mạnh, tư duy linh hoạt nên dễ hiểu hơn.

Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh cần thời gian để tiếp thu.

Mạnh An Văn không để ý đến nghi ngờ của hai người: "Như vậy có thể giải thích là nếu kế hoạch thành công, nàng ta có nói định làm gì không?"

Lâm Mặc Ngữ nói: "Lillian chưa nói nhưng ta nghĩ nàng ta sẽ chờ cơ hội rời khỏi thế giới này."

“Bên trong thế giới mảnh vỡ, giới hạn tối đa của nàng ta chính là bán siêu thần, không cách nào lại tăng lên.”

“Bên trong thế giới mảnh vỡ có dấu ấn linh hồn của nàng ta, nàng ta hiện tại muốn đi cũng không, vẫn sẽ bị tìm tới.”

Mạnh An Văn hiểu lời của Lâm Mặc Ngữ, mặc dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng đoán được.

Mạnh An Văn bỗng nghĩ đến một sự kiện: "Dấu ấn linh hồn... Ta nhớ rồi, phương thức này mới xuất hiện ở Nhân tộc ngàn năm trước."

"Cũng chính nhờ phương pháp này mà Nhân tộc chung ta mới tránh được rất nhiều tổn thương."

"Chẳng lẽ phương pháp này cũng lại do nàng ta...?"

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Đúng vậy, là nàng ta cho chúng ta."

Mạnh An Văn trầm giọng: "Chuyện này không cần thảo luận tiếp, cứ theo kế hoạch của nàng ta."

Từ lời của Mạnh An Văn, mọi chuyện đã được giải quyết dứt khoát.

Lâm Mặc Ngữ đã đoán được kết quả này: "Ta hiểu, chuyện này ngoài chúng ta, đừng nói cho ai."

"Đương nhiên, họ không có tư cách biết."

Mạnh An Văn cũng hiểu, càng ít người biết càng tốt.

Làm dâu trăm họ, chuyện nào cũng phải cân nhắc xem nên lấy hay bỏ.

Họ là những cường giả mạnh nhất của Nhân tộc, phải dẫn dắt Nhân tộc đi theo hướng có ánh sáng.

Một chút hy sinh là không thể tránh khỏi.

Buông bỏ thù hận cũng là tất nhiên.

Giống như ngàn năm trước hợp tác với Ác Ma Vực Thẳm, chẳng phải hai bên cũng đã làm rồi sao!

Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, bốn mắt của Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạnh An Văn.

Bọn họ vẫn còn nhiều nghi vấn.

Mạnh An Văn thở dài: "Không nói cho các ngươi vì sợ các ngươi không chấp nhận được."

"Nếu muốn biết, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Bạch Ý Viễn khinh thường: "Ngươi chấp nhận được, ta có gì không chấp nhận được."

Nghiêm Cuồng Sinh: "Nói đi, chúng ta đã sống nửa đời người, còn chuyện gì không chịu nổi."

Mạnh An Văn ừ một tiếng: "Các ngươi nghĩ, cường giả mạnh nhất nên ở cấp độ nào?"

Bạch Ý Viễn không do dự: "Đương nhiên là cấp Siêu Thần, Nhân tộc thiếu một siêu thần giả, nếu không tuyệt đối đã có thể trấn áp được Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc."

Mạnh An Văn cười: "Vậy ngươi nghĩ, đại nhân ở cấp độ nào?"

Nghiêm Cuồng Sinh biết Mạnh An Văn chỉ là Antares: "Có lẽ là siêu thần, hoặc là siêu thần cực kỳ mạnh."

Mạnh An Văn lắc đầu: “Siêu thần trong mắt người chỉ như con kiến, có thể một hơi phun chết hàng loạt.”

“Không phải chứ!”

Mạnh An Văn nhẹ nhàng cười nói: “Các ngươi ngồi vững vàng, ta chậm rãi giải thích...”

Lâm Mặc Ngữ lại trở về thành cổ Thần Hạ một lần nữa.

Hắn đã xác định hợp tác với Ma Hoàng, hiện tại chỉ chờ cảnh giới của hắn thăng tiến.

Đây là điều kiện tiên quyết của sự hợp tác, nếu hắn không thể đạt đến siêu thần, không thể trở thành chủ nhân của thế giới thì chuyện hợp tác với Ma Hoàng chỉ là chuyện tiếu lâm.

Lâm Mặc Ngữ cũng đã nghĩ đến, nếu hắn đạt đến siêu thần, hoàn toàn có thể không cần hợp tác với Ma Hoàng.

Hắn đủ khả năng tiêu diệt Long tộc và Ác Ma Vực Thẳm.

Thậm chí, giết chết Long Hoàng và Lillian cũng không thành vấn đề.

Nhưng sau khi biết Lillian từng là Nhân tộc, hắn từ bỏ ý định này.

Nhớ ơn từng giúp đỡ, Lillian dù vì mục đích gì cũng thực sự đã giúp đỡ Nhân tộc nhiều lần.

Điểm này không thể phủ nhận.

Đồng thời, Lillian chưa từng giết một Nhân tộc nào, ngược lại nhờ nàng ta mà không ít Nhân tộc có thêm cơ hội học tập mới.

Vì vậy, Lâm Mặc Ngữ không thể giết Lillian, việc lấy oán trả ơn này, hắn không làm được.

Trong lúc suy nghĩ, hắn đã rời thành cổ Thần Hạ, mở rộng Vong Linh Chi Dực, bay qua đại lục, xuyên qua Phong Điện Hải, tiến đến Phong Điện Đại Lục.

Không lâu sau, quân đoàn Vong Linh xuất hiện trở lại trên Phong Điện Đại Lục, bắt đầu tàn sát đám Lôi Thụ và Phong Hoa.

Đây là cách nhanh nhất mà Lâm Mặc Ngữ tìm ra để thăng cấp trong thời điểm hiện tại.

Dưới lưỡi dao của quân đoàn Vong Linh, kinh nghiệm của Lâm Mặc Ngữ tăng lên nhanh chóng như tên lửa.

Trăm ngàn năm qua, chỉ có Lâm Mặc Ngữ mới dùng đám Lôi Thụ và Phong Hoa để luyện cấp.
Bình Luận (0)
Comment