Chương 1547 - Cũng bởi vì nắm đấm chưa đủ lớn, chưa đủ cứng rắn(1)
Chương1547: Cũng bởi vì nắm đấm chưa đủ lớn, chưa đủ cứng rắn(1)
Trận truyền tống vừa mới dừng vận chuyển chưa được bao lâu, Long Hoàng đã rời đi, ông ta thông qua trận truyền tống, tiến vào không gian sâu thẳm.
Phần lớn đồ vật trong kho chứa đã được mang đi, chỉ còn thừa lại một vài thứ kém hơn.
Lâm Mặc Ngữ cũng không khách sáo thu sạch.
Mảnh vỡ thế giới vẫn có chút cằn cỗi, phần lớn những thứ này đều đến từ chiến trường Vĩnh Hằng.
Dù sao Long tộc cũng đã phong bế ngàn năm, đồ tốt có thể sở hữu được cũng không nhiều.
Lâm Mặc Ngữ thưởng thức cung điện Long Hoàng, bên trong thô kệch nhưng cũng có vài phần đẹp đẽ.
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là ngai vàng của Long Hoàng được chế tạo từ vàng nguyên chất, nhìn qua ánh sáng màu vàng chói mắt, có chút quê mùa.
So với cung điện Ma Hoàng tinh xảo có sự chênh lệch rất lớn.
Bên trong cung điện Ma Hoàng được bài trí giống như nghệ thuật, còn nơi này lại càng giống nhà giàu mới nổi hơn.
Lâm Mặc Ngữ thông qua vảy rồng hỏi: “Cung điện trước kia của ngươi ở Long tộc trông như thế nào?”
Antares nói: “Thời gian quá lâu, không nhớ rõ.”
Làm sao có thể không nhớ rõ, hẳn là không muốn nói rồi.
Lâm Mặc Ngữ cũng không hỏi đến: “Không đến mức dùng vàng đề làm ngai rồng đâu nhỉ?”
“Biến, lão tử không có gu thưởng thức như vậy. Thứ lão tử dùng chính là kim tinh đó, ngươi biết kim tinh là gì không? Đó chính là nguyên liệu cấp Thần Vương...”
Antares đột nhiên hét lên, rồi đột nhiên lại ngậm miệng.
Nó ý thức được, dường như bản thân vừa mới lỡ miệng chịu thiệt.
Trong lúc Lâm Mặc Ngữ trò chuyện vu vơ, lại từ trong miệng Antares có được một vài thông tin.
Cấp Thần Vương...
Chắc hẳn sẽ mạnh mẽ hơn so với cấp Chân Thần.
Sau cấp Siêu Thần là cấp Chân Thần, vậy sau cấp Chân Thần có phải là cấp Thần Vương hay không?
Giữa hai cái này còn tồn tại cấp bậc nào đặc biệt nữa hay không?
Không biết, món hàng Antares này đã ngậm miệng lại, không còn nói nửa chữ.
Lâm Mặc Ngữ cũng không hỏi, món hàng này chính là thần bí như vậy.
Thật ra hắn thấy, cái này cũng chẳng có gì là không thể nói.
Biết được thì thế nào, chẳng lẽ lại gây đả kích cho mình sao?
Trái tim của mình sớm đã trải qua muôn vàn thử thách, làm sao có thể bị đả kích được nữa.
“Chỉ là không biết, những cường giả vô địch kia, là cấp độ gì.”
“Cấp độ của Antares là gì thế?”
Cường giả vô địch, chỉ là tên gọi, cũng không phải một cấp độ cảnh giới cụ thể.
Rốt cuộc phải như thế nào mới được gọi là cường giả vô địch, hiện tại Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa thể biết được.
“Tương lai, chắc chắn sẽ biết được!”
Lâm Mặc Ngữ rời khỏi cung điện Long Hoàng, chậm rãi bay lượn bên trong thế giới Long tộc.
Đây là lần đầu tiên mà hắn thưởng thức cẩn thận Thiên Địa Long tộc.
Cung điện Long Hoàng và hoàng thành nằm ở trung tâm của thế giới Long tộc, thuộc khu vực có môi trường tốt nhất.
Nguyên tố ở khu vực ngoài phân tán khắp nơi, có phần lớn nguyên tố chảy về trung tâm, giao nhau, cuối cùng tạo nên sự cân bằng.
Loại nguyên tố nào ở khối khu vực này cũng có, cảm giác không khác gì mấy so với thế giới Nhân tộc.
Mà ngoài các loại nguyên tố độc lập đang chiếm giữ khu vực ra, nơi này có thể sánh ngang với rừng thiêng nước động.
Mảnh vỡ thế giới chính là như thế, hoàn cảnh tương đối ác liệt hơn nhiều, không phải là một thế giới hoàn chỉnh, pháp tắc thiếu thốn, bất kỳ loại tình huống nào cũng có thể xuất hiện.
Đến khi thế giới bản thân đang ở đều nuốt chửng hết hai khối mảnh vỡ thế giới của Long tộc và Vực Thẳm, cũng không biết môi trường sẽ phát sinh sự thay đổi gì.
Tuy nhiên vẫn có thể tưởng tượng được, sau khi nuốt chửng hai mảnh vỡ thế giới này, thế giới của mình chắc hẳn sẽ càng mạnh mẽ hơn, hoàn thiện hơn.
Bây giờ chuyện nên làm cũng đã làm xong, Lâm Mặc Ngữ bắt đầu bổ sung quân đoàn Vong Linh.
Từ cấp 83 lên cấp 85, tổng số lượng quân đoàn Vong Linh cũng tăng từ 31 vạn lên 35 vạn.
5 vạn chênh lệch kia cần Lâm Mặc Ngữ triệu hồi để bổ sung.
Từ lúc toàn thân Lâm Mặc Ngữ phát ra ánh sáng trắng, qua hơn một ngày chờ đợi, cuối cùng cũng hoàn thành thăng cấp.
Tính toán sợ bộ một chút, ít nhất lại có gần trăm vạn người Long tộc bị truy sát đến chết.
Lâm Mặc Ngữ rốt cuộc cũng thu tay lại.
“Còn lại, cứ giao cho người khác làm đi.”
“Nợ máu, không nên để mình ta trả.”
“Đây là nợ của toàn Nhân tộc nên để toàn Nhân tộc đến trả!”
Lâm Mặc Ngữ có tính toán của riêng mình, ý niệm của hắn đã kiên định, sẽ không vì tác động bên ngoài mà thay đổi.