Chương 1606: Trận chiến đó thật sự nên kết thúc (1)
Hoang Thú Hoàng chỉ là con tốt thí, là công cụ chiến đấu nhưng nó không phải không có trí tuệ.
Lâm Mặc Ngữ có thể thấy rõ sự hoảng hốt từ mắt Hoang Thú Hoàng, có lẽ nó cũng không thể hiểu được tại sao những thuộc hạ của mình, đồng loại của mình lại quay sang tấn công nó.
Hơn nữa, những kẻ này rõ ràng đã chết, tại sao lại sống lại được?
Với cái đầu óc của nó, làm thế nào cũng không hiểu được.
Đủ loại pháp tắc cùng với năng lượng khổng lồ bắn ra điên cuồng trong vùng đất táng thần.
Như thể trận đại chiến năm đó lại bùng nổ lần nữa.
Tàn hồn của Nhân tộc và thần linh sững sờ.
Ai nấy đều đứng ngây như phỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùm!
Hài cốt được chôn cốt của Hoang Thú và Trùng tộc nổ tung, một con Trùng tộc khổng lồ có hình dạng như bọ ngựa, dài hơn 500 mét nhảy ra từ đống thi thể.
Nó tỏa ra hơi thở cấp Siêu Thần, không hề yếu hơn Hoang Thú Hoàng một chút nào.
“Vậy mà vẫn chưa chết!”
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trên người nó, lại là con Trùng tộc chưa chết.
Xem ra trận đại chiến năm đó, mặc dù Nhân tộc giành được chiến thắng sau cùng nhưng không thật sự thắng hoàn toàn.
Ít nhất con Cự Trùng bọ ngựa này vẫn còn sống, Hoang Thú Hoàng cũng còn sống.
Lâm Mặc Ngữ lập tức ra lệnh cho một nhóm kẻ phục sinh tiến lên vây đánh nó.
Cùng lúc đó, thuật Dò Thám bay ra, biết được thân phận của đối phương.
[Cự Nhận trùng]
[Cấp bậc: Siêu thần bậc tám]
[Năng lực: Sử dụng pháp tắc nguyên tố kim]
Cự Nhận trùng vung vẩy cặp chân côn trùng khổng lồ và sắc bén, nháy mắt cắt đứt những kẻ phục sinh đang tấn công nó.
Trong phút chốc, những kẻ phục sinh thương vong trầm trọng.
Nhưng lũ lượt lại có thêm nhiều kẻ phục sinh ập đến, giết mãi không hết.
Lúc này, trong bãi tha ma của Nhân tộc, bia mộ lớn nhất bỗng sáng lấp lánh.
Sau đó, mặt đất phía sau bia mộ nứt ra, một người bay khỏi bãi tha ma.
Hắn cầm đại đao trong tay, cả người tỏa ra hơi thở kinh người.
“Rốt cuộc các ngươi cũng thức tỉnh, lão phu đã đợi rất nhiều năm, nhát đao cuối cùng này chính là để lại cho các ngươi...”
Người nọ nhìn về phía Hoang Thú Hoàng và Cự Nhận trùng, lời còn chưa dứt thì đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Ông ta nhìn thấy vô số kẻ phục sinh đang vây đánh Hoang Thú Hoàng và Cự Nhận trùng.
Đây là nội chiến sao?
Tự giết hại lẫn nhau?
Trong phút chốc không kịp phản ứng, mặt đầy hoài nghi.
Lâm Mặc Ngữ vừa nhìn thấy cảnh này: Mộ của Đao Tôn Nhân tộc.
Trong số tất cả bia mộ, bia mộ này là lớn nhất, cũng đại diện cho chủ nhân của bia mộ có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất.
Không ngờ, vị cường giả thời cổ này lại còn sống.
Khi Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía Đao Tôn, Đao Tôn cũng đồng thời nhìn Lâm Mặc Ngữ.
“Nhân tộc!”
Đao Tôn lộ vẻ nghi ngờ, trong mắt ông, Lâm Mặc Ngữ bị một làn sương mù mờ nhạt bao phủ, không thể nhìn ra cấp bậc thật sự.
Viên Long Châu mà Antares đưa đã che giấu tất cả thông tin về Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cất cao giọng nói: “Vãn bối Nhân tộc tên Lâm Mặc Ngữ, tham kiến Đao Tôn tiền bối.”
Đao Tôn thắc mắc hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết bản tôn?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Vãn bối vừa nhìn thấy bia mộ của tiền bối.”
Khóe miệng Đao Tôn giật giật vài cái, sao lời này nghe kỳ lạ thế nào ấy.
Nhưng ông ta cũng không để tâm những chuyện nhỏ này: “Ngươi tới từ thế giới Nhân tộc sao?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy, vãn bối đến đây để thu dọn tàn hồn của chúng, không ngờ trên chiến trường vẫn có Trùng tộc và Hoang Thú còn sống.”
Đao Tôn nói: “Năm đó chúng bị thương nặng rồi chìm vào giấc ngủ, bản tôn đã luôn chờ đợi đến bây giờ, chính là muốn giáng cho chúng nhát đao cuối cùng, vĩnh viễn loại bỏ mối họa.”
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ quét qua người Đao Tôn: “Tiền bối giữ lại nhát đao này đi, cứ giao chúng cho vãn bối giải quyết.”
Đao Tôn nhìn Lâm Mặc Ngữ, trong mắt có vẻ thưởng thức.
Một đao này, quả thật ông ta có thể giữ lại.
Hoang Thú Hoàng và trùng khổng lồ thật sự rất mạnh nhưng sau khi trúng phải vết thương trí mạng đã ngủ say nhiều năm, vẫn chưa thể khôi phục lại như cũ.
Bây giờ bọn nó lại còn bị đồng loại của mình vây công, kết cục đã định sẵn thất bại.
Mặc dù Đao Tôn rất tò mò nhưng cũng không có hỏi.
Mỗi một chức nghiệp giả đều có tính đặc thù của riêng mình, huống chi tình huống của hắn cũng không cần phải hỏi thêm cái gì.
Kỳ thật Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn ra được, thật ra Đao Tôn đã chết rồi.
Ông ta chỉ biết là Hoang Thú Hoàng còn chưa chết nên mới giữ lại một đao cuối cùng để đối phó với bọn chúng.
Nếu như Đao Tôn còn sống thì sợ là ông ta đã giết tới từ lâu rồi.