Chương 1607: Trận chiến đó thật sự nên kết thúc (2)
Hai bên khu nghĩa địa có một tuyến đường rất rõ ràng, một bên là địa bàn của Nhân tộc và thần linh.
Một bên khác chính là địa bàn của Hoang Thú và Trùng tộc.
Sau khi song phương chết đi, tàn hồn lại lần nữa chiến đấu ác liệt vô số năm.
Lâm Mặc Ngữ im lặng điều tra chiến cuộc, biết được đại cuộc đã định. Hoang Thú Hoàng và trùng khổng lồ bị giết chỉ còn là vấn đề thời gian. Hắn quay lại nhìn Đao Tôn: “Vãn bối có một số câu hỏi muốn hỏi, không biết ngài có rảnh không?”
Đao Tôn bật cười ha ha: “Có gì mà không tiện chứ, cứ hỏi đi.”
Dường như Đao Tôn rất coi trọng tên hậu bối Lâm Mặc Ngữ này.
Lâm Mặc Ngữ dứt khoát hỏi: “Năm đó thần linh bị ám toán, tộc ta tử chiến đến cùng, vãn bối nhận thấy thực lực đôi bên chênh lệch rất lớn, chúng ta làm sao mà thắng được vậy?”
Hắn nhìn những kẻ đã hồi sinh này, bán siêu thần lấy ngàn mà tính, còn có mấy chục cấp Siêu Thần.
Thực lực của Hoang Thú và Trùng tộc mạnh hơn Nhân tộc nhiều.
Theo lý mà nói cuộc chiếc này không cần phải lo lắng, Nhân tộc tất phải thua.
Nhưng cuối cùng lại là Nhân tộc thắng, không thể nghi ngờ lòng tin của Nhân tộc, ý chí thế giới vận dụng sức mạnh thế giới cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Mặc dù Antares đã ra tay nhưng hành động cũng không nhiều, nó không phải nhân tố quyết định thắng lợi.
Ngoài cái này ra, Lâm Mặc Ngữ cho rằng còn có nguyên nhân cấp độ sâu hơn.
Đao Tôn chăm chú nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi có thể nghĩ tới những thứ này, khá lắm.”
“Đúng là vẫn còn một vài nguyên nhân khác.”
“Chúng ta lấy được một nhóm trang bị và một số đan dược thần kỳ.”
Lâm Mặc Ngữ hơi ngẩn ra: “Trang bị? Đan dược?”
Đao Tôn khẽ gật đầu: “Không sai, một nhóm trang bị cấp Siêu Thần, hơn nữa phẩm cấp rất cao, có thể khiến cho thực lực của chúng ta phát huy ra vượt xa mức bình thường.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn đại đao đang cắm ở trong tay Đao Tôn, còn có thanh kiếm mà Kiếm Tôn đã sử dụng đó.
Lúc ấy hắn đã nghi ngờ, vậy mà tàn hồn lại có thể dùng kiếm thật, có lẽ thanh kiếm này rất không tầm thường.
Đao Tôn đã đoán ra được suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi đoán không sai, chính là vũ khí trên tay chúng ta. Những vũ khí này đều rất mạnh, có thể khiến cho sức mạnh của chúng ta tăng lên gấp bội. Ví dụ như ta rõ ràng mới có Siêu Thần bậc sáu, cầm nó lên lại có thể phát huy ra chiến lực Siêu Thần bậc tám.”
“Tăng lên hai bậc luôn sao? Đúng là rất mạnh!” Lâm Mặc Ngữ hít vào một hơi thật sâu, khoảng cách giữa hai bậc ngược lại tương đối lớn.
Không đạt đến cấp Siêu Thần thì khó mà tưởng tượng nổi.
Lâm Mặc Ngữ đã tự mình thể nghiệm qua Antares, từ Siêu Thần bậc một bắt đầu tăng sức mạnh lên từng bậc, mãi cho đến khi lên tới Siêu Thần bậc chín rồi lại lên đến cấp Chân Thần.
Trong đó chênh lệch mỗi một bậc đều rõ như lòng bàn tay.
Chênh lệch hai bậc giống như chênh lệch giữa cấp 80 và cấp 90, thậm chí lớn đến nỗi khó mà dùng số lượng để bù đắp.
Đao Tôn giải thích: “Giống như con Hoang Thú Hoàng này và Cự Đao Trùng, thực lực của bọn nó đều đã vượt qua Siêu Thần bậc tám. Nếu như không có vũ khí thì ta không phải là đối thủ của bọn nó.”
Ý ở trong lời nói chính là: Nhân tộc có thể đạt được thắng lợi thì nhóm vũ khí này chiếm công lao rất lớn.
Không phải một hai món mà là nguyên một lô.
“Ngoài vũ khí ra, đan dược mà tiền bối nhắc tới là cái gì?” Lâm Mặc Ngữ tiếp tục truy hỏi.
Đạo Tôn thuật lại: “Đan dược và vũ khí đều quan trọng như nhau, đan dược tăng sức mạnh của chúng ta lên. Trước khi ta uống đan dược chỉ là Siêu Thần bậc bốn, cho dù cầm vũ khí lên thì cũng chỉ có thể phát huy ra chiến lực Siêu Thần bậc bảy.”
“Sau khi uống đan dược vào xong, ta đã đạt đến Siêu Thần bậc sáu, cộng thêm vũ khí mới có thể đạt tới chiến lực của Siêu Thần bậc tám.”
“Không chỉ ta mà còn rất nhiều người nữa, chúng ta đều dựa vào đan dược để tăng sức mạnh lên.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Đan dược có thể tăng sức mạnh lên nhanh như vậy, chắc là có tác dụng phụ nhỉ?”
“Không sai, đó chính là về sau mãi mãi không cách nào đột phá lên cấp Siêu Thần được. Nhưng điều này có quan trọng không? Chỉ cần có thể thắng trận chiến này là được, nếu trận chiến này mà thua thì còn nói cái gì sau này nữa.”
Đao Tôn khẽ mỉm cười, ông ta không hề để ý đến việc này, rất là thoải mái.
Lâm Mặc Ngữ than nhẹ một tiếng, quả nhiên là vậy.
Đan dược mạnh như vậy, sao có thể không có tác dụng phụ được chứ.
Song song với tăng thực lực lên lại là cắt đứt con đường tương lai.
Hy sinh quá lớn.
Có cường giả nào mà không hy vọng mình có thể anh dũng đi thẳng tới trước, không ngừng leo lên đỉnh cao đâu chứ.