Chương 1608: Tan thành mây khói, quà tặng của hiền triết đã khuất (1)
Nhưng ở trước mặt quê hương của Nhân tộc mình, nhóm Đao Tôn đã dứt khoát từ bỏ tương lai của mình, chỉ để đổi lấy sự mạnh mẽ nhất thời.
Đúng như Đao Tôn đã nói, nếu như trận chiến ấy đánh thua thì còn nói gì tới tương lai nữa.
Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ với Đao Tôn: “Vãn bối thay cho tất cả Nhân tộc, cảm tạ tất cả các vị tiền bối.”
Cái cúi đầu này không chỉ hướng về Đao Tôn mà còn là hướng về tất cả bia mộ, tất cả người và thần linh đã hy sinh vì cái thế giới này.
Đao Tôn bật cười ha ha: “May mà là thắng, năm đó đám người ngoài vũ trụ ám toán chúng ta nhưng may mắn cũng có người âm thần ra tay giúp đỡ chúng ta.”
Lâm Mặc Ngữ biết, lai lịch của những vũ khí này và đan dược chắc chắn không hề tầm thường.
Con hàng Antares này nghèo như quỷ, cho dù vảy rồng có thể làm thành vũ khí thì chắc chắn nó cũng không bỏ đan dược đó ra nổi.
Chiếu theo như vậy, loại trợ giúp này chỉ có thể đến từ bên ngoài thế giới.
Từ đây suy ra, trong đại thế giới cũng có người trợ giúp bọn họ.
“Có lẽ là Nhân tộc trong đại thế giới.”
Trong đại thế giới, Nhân tộc cũng là một chủng tộc rất mạnh, không hề yếu hơn bất kỳ chủng tộc nào.
Mặc dù cái thế giới này được coi là con cờ nhưng Nhân tộc vẫn nhúng tay vào.
Đao Tôn cười nói: “Tiểu tử, kể cho ta một số tình huống của Nhân tộc hiện tại đi. Sau trận chiến năm đó lão phu lập tức ngủ say, cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi.”
“Được.”
Lúc này Lâm Mặc Ngữ mới kể lại một lượt tình huống hiện tại của Nhân tộc cho Đao Tôn.
Sự lên voi xuống chó mà Nhân tộc đã kinh lịch qua trong ngàn năm nay, biểu cảm trên mặt Đao Tôn thay đổi mấy lần.
Trong lúc hắn đang kể lại, đại chiến đã hạ màn.
Cuối cùng Hoang Thú Hoàng đã thật sự bị giết chết, hoàn toàn bị phanh thây.
Cuối cùng trùng khổng lồ cũng rơi vào kết cục giống vậy, bị đồng loại đánh thành mảnh vụn, xác văng khắp nơi.
Lâm Mặc Ngữ coi như không nhìn thấy cái này, cũng không có dừng việc kể lại của mình mà chỉ tùy ý bắn ra một đốm lửa hình tròn.
Hoa lửa nổ tung, chia ra đáp lên trên người Hoang Thú Hoàng và trùng khổng lồ.
Hai con to bự mới vừa bỏ mạng ngay lập tức hồi sinh ngay trước mắt Đao Tôn.
Hoang Thú Hoàng hồi sinh vô cùng cung kính với Lâm Mặc Ngữ, cả cơ thể quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích.
Cả Đao Tôn cũng không nén được kích động trước thuật pháp của Lâm Mặc Ngữ, lại có thể hồi sinh sinh mệnh đã chết, hơn nữa còn khiến cho bọn chúng theo lệnh của mình mà làm.
May mà Lâm Mặc Ngữ là Nhân tộc, chứ nếu là chủng tộc khác hồi sinh mình, lại còn bắt mình phải nghe theo mệnh lệnh của đối phương đi làm việc…
Đao Tôn chỉ mới suy nghĩ thoáng qua thôi cũng đã cảm giác tàn hồn phát rét.
Cuối cùng Lâm Mặc Ngữ đã kể xong lịch sử Nhân tộc, Đao Tôn nhẹ nhàng than thở: “Không ngờ về sau Nhân tộc cũng gặp lắm tai ương.”
“Những chủng tộc người ngoài vũ trụ đó là sao, cả đám đều coi trọng thế giới này của chúng ta, thi nhau kéo tới nườm nượp.”
“Cái thế giới này rốt cuộc có thứ gì thu hút bọn chúng chứ.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không nói gì, có mấy lời không cần phải nói.
Đột nhiên Đao Tôn cất tiếng cười to: “Nhưng thế này cũng tốt, ít nhất Nhân tộc ta vẫn sống cho tới bây giờ, hơn nữa trong Nhân tộc còn xuất hiện thiên kiêu giống như ngươi, lão phu có linh cảm, Nhân tộc đã không phải lo lắng nữa.”
“Tiền bối yên tâm, Nhân tộc đã không phải lo rồi.”
Lời Lâm Mặc Ngữ như chém đinh chặt sắt.
Đao Tôn cười ha ha, giờ phút này, ông ta đã tan biến.
Trận chiến lớn đó, đến hiện tại đã thật sự kết thúc rồi.
Chiến đấu từ khi còn sống cho đến sau khi chết rồi vẫn phải liên tục chiến đấu, đã đến lúc nên chấm dứt.
Thật may mắn.
Lượng lớn Hoang Thú và Trùng tộc xông ra từ vùng đất táng thần, chạy ùa ra bốn phương tám hướng.
Bọn chúng sẽ trở thành mắt của Lâm Mặc Ngữ, tìm kiếm đường đi cho Lâm Mặc Ngữ.
Cả vùng đất táng thần chiếu sáng lấp lánh trong nháy mắt.
Sức mạnh linh hồn của Đao Tôn chậm rãi chảy xuôi, ý chí mạnh mẽ tỉnh lại hết cái này đến cái khác.
Trận chiến đã kết thúc, tàn hồn không cần xuất hiện trở lại, bọn họ nên nghỉ ngơi rồi.
Các tiền bối đã từng là thần linh, Nhân tộc, đã đánh nhau vô số năm nên nghỉ ngơi thôi.
Đao Tôn là một trong số các thủ lĩnh của trận chiến lớn đó, dưới sự kêu gọi của ông ta, ý chí cường giả Nhân tộc thi nhau tỉnh lại.
Bọn họ hóa thành ánh sáng màu trắng, từ từ tiêu tán trong không khí.
Tàn hồn tán đi, đây là một loại giải thoát thực sự.
Lâm Mặc Ngữ tiếp nhận hết ý chí này đến ý chí khác.
Những cường giả nhân tộc này còn tỏ vẻ cảm kích Lâm Mặc Ngữ.
Trong những ý chí này còn mang theo một vài hình ảnh quá khứ, Lâm Mặc Ngữ giống như trở thành người đích thân thể nghiệm trận chiến lớn kia, nhìn từng trận chém giết máu tanh.
Chẳng biết từ lúc nào, hốc mắt đã chuyển sang ướt át.