Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1609 - Chương 1609: Tan Thành Mây Khói, Quà Tặng Của Hiền Triết Đã Khuất (2)

Chương 1609: Tan thành mây khói, quà tặng của hiền triết đã khuất (2)
Cảm giác xúc động chưa từng có tràn ngập tâm hồn.

Lâm Mặc Ngữ bị ý chí của bọn họ cảm hóa, đó là một loại niềm tin khó mà tưởng tượng ra được.

Lâm Mặc Ngữ chưa từng muốn làm Chúa cứu thế.

Con người luôn có sự ích kỷ của riêng mình, hắn cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngược lại những ý chí của tiền bối trong Nhân tộc kia đều vô tư.

Ở trong mắt bọn họ chỉ có tình yêu lớn lao, tình yêu thế giới Nhân tộc.

Lâm Mặc Ngữ không biết nói gì, về sau thế giới cứ giao cho ta đi bảo vệ.

Hắn biết mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì, hắn có niềm tin của mình, sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai.

Sau khi vùng đất táng thần rực rỡ cùng cực xong thì đã hoàn toàn biến mất.

Mặt đất trở nên trống trải, sương mù dày đặc bao phủ quanh năm cũng biến mất theo đó.

Dường như cả bầu trời cũng có chút trong xanh.

Lâm Mặc Ngữ lại lần nữa thấy được ngọn núi giống như thanh kiếm cao ngất ở trước vùng đất táng thần.

Núi cao nhưng cũng không rộng, chỉ là cao thôi.

Nhìn qua giống như là một cây trường thương đứng thẳng giữa trời đất.

Ngay cả thị lực của Lâm Mặc Ngữ cũng không nhìn thấy được đỉnh, ngọn núi cao này ít nhất phải hơn trăm ngàn mét.

Từ đầu đến cuối Lâm Mặc Ngữ đều cảm thấy cây thương này có chút bất thường.

Ký ức trước đây thoáng hiện lên, trong miệng hắn chầm chậm phun ra bốn chữ: “Đồ Hoang Thương Tôn.”

Ở trong vô số bia mộ vừa rồi có một cái bia mộ gần với Đao Tôn.

Trên bia mộ khắc bốn chữ lớn Đồ Hoang Thương Tôn, khác hoàn toàn với Đao Tôn, Kiếm Tôn, Quyền Tôn….

Lâm Mặc Ngữ đoán rằng, trong thế giới lúc đó, cấp Siêu Thần lấy tôn làm danh xưng.

Hơn nữa còn có quy định chính xác chứ không phải lấy đại.

Nhưng Đồ Hoang Thương Tôn này khác hẳn, nói rõ vũ khí mà ông ta sử dụng là trường thương.

Có điều vào thời khắc sau cùng, phần lớn tàn hồn của cường giả Nhân tộc đều hóa hiện chết đi, chỉ duy nhất không có ông ta.

Dựa vào vị trí của Đồ Hoang Thương Tôn đã có thể đoán được thực lực của ông ta.

Cho dù đã tử trận thì cũng không thể nào không lưu lại tàn hồn được.

Lâm Mặc Ngữ nhìn ngọn núi cao trăm ngàn mét này, cấp tốc bay lên phía trên.

Cánh Vong Linh vỗ động, nhanh chóng bay lên mấy chục ngàn mét.

Cuối cùng Lâm Mặc Ngữ đã thấy được đỉnh, đột nhiên tốc độ của hắn tăng nhanh, cấp tốc bay lên đến đỉnh.

“Hoang Thú…”

Đây không phải núi cao mà là một cây trường thương.

Mũi thương vô cùng sắc bén, dựng đứng hướng lên trời, giống như muốn xuyên phá bầu trời này.

Ở trên đầu mũi nhọn, một con Hoang Thú Hoàng bị đâm xuyên qua người, chết ở trên đầu thương.

Căn cứ vào hình thể của con Hoang Thú Hoàng này, xem ra còn mạnh hơn cả cái con đã thức tỉnh ở trong nghĩa địa đó.

Mắt Lâm Mặc Ngữ lấp lóe, hắn nhanh chóng nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra nhất.

“Chắc nó là thủ lĩnh của Hoang Thú, một con mạnh nhất.”

“Phá Hoang Thương Tôn đã dùng mạng của mình đồng quy vu tận với nó.”

“Thế nên hắn mới có danh hiệu đặc biệt là Phá Hoang Thương Tôn.”

Là lấy mạng đổi mạng thực sự, ngay cả tàn hồn cũng chôn vùi.

Cây trường thương này có lẽ là vũ khí cấp Siêu Thần, là vũ khí mà lúc đó trong đại thế giới đưa tới cho Nhân tộc, vô cùng quý hiếm.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ không di chuyển nó mà để nó lưu lại chỗ này.

Cây trường thương này có thể coi như một tấm bia to, là tấm bia to cho ý chí bất khuất của thế giới này.

Trên vùng đất táng thần ban đầu, một đống vũ khí nằm rải rác, đều là vũ khí cấp Siêu Thần mà các hiền triết Nhân tộc đã từng sử dụng.

Lâm Mặc Ngữ thu hết những món vũ khí này vào, mang về Nhân tộc sẽ có thể khiến cho chiến lực của Nhân tộc tăng lên mức độ lớn.

Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ với trường thương của Phá Thiên Thương Tôn, tỏ ý từ biệt.

Đột nhiên, trường thương phát ra ánh sáng rực rỡ, xác Hoang Thú Hoàng bị mũi thương đâm xuyên qua trong ánh sáng tựa như băng tuyết tan rã.

Hai tinh hoa linh hồn một trước một sau bay vào thế giới linh hồn của Lâm Mặc Ngữ, cùng lúc đó tiếng động ầm ầm vang lên:

“Đa tạ tiểu hữu đã giúp chúng ta giải thoát, bản tôn không có gì tặng, sẵn tiện lấy hồn của con thú này và hồn của bản tôn tặng cho tiểu hữu.”

Cả cơ thể Lâm Mặc Ngữ run lên bần bật, cuối cùng hắn đã sáng tỏ.

Phá Hoang Thương Tôn cũng chưa chết, mà là linh hồn tự khóa vào thương, tiến hành đại chiến với linh hồn của Hoang Thú Hoàng.

Không biết cả hai đã chiến đấu bao lâu, cuối cùng vẫn là Phá Hoang Thương Tôn thắng nhưng mà thân xác bằng thịt của Phá Hoang Thiên Tôn đã mất, linh hồn cũng tàn phế, cũng đã không còn cách nào thoát ra khỏi cây thương này.

Một khi thoát ra chính là thật sự thân tử đạo tiêu.

Qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ xảy ra trong vùng đất táng thần, ông ta đều nhìn vào trong mắt.
Bình Luận (0)
Comment