Chương 1611: Lõi thế giới, một thế giới khác (2)
Dù sao nhìn qua góc nhìn của Hoang Thú nhìn vẫn khác với việc tự mình tận mắt nhìn thấy.
Cánh Vong Linh vỗ nhẹ, lập tức nhìn về phía đó.
Địa đồ về không gian sâu thẳm ở trong đầu đã khá chi tiết rồi.
Lâm Mặc Ngữ lấy khu vực mình vào không gian sâu thẳm làm trung tâm, phân chia không gian sâu thẳm dựa trên mức độ đậm đặc của pháp tắc Nguyên Tố.
Lâm Mặc Ngữ phân chia rất cặn kẽ, từ khu vực an toàn nhất là cấp 90, tăng lên từng bậc một đến khu vực cấp 98.
Tiếp theo là khu vực bán siêu thần cấp 99.
Và sau đó sẽ là khu vực cấp Siêu Thần.
Khu vực cấp Siêu Thần, có nghĩa là có thể gây nguy hiểm ở mức độ cấp Siêu Thần.
Lâm Mặc Ngữ tin rằng địa đồ của mình chắc chắn là địa đồ cặn kẽ nhất về không gian sâu thẳm trong Nhân tộc.
Phần lớn cường giả trong Nhân tộc sau khi tiến vào không gian sâu thẳm, đều sẽ hoạt động trong khu vực cấp 90 đến 95.
Ngay cả khu vực cấp 96 cũng hiếm khi vào, chứ đừng nói đến những khu vực cấp cao hơn, và nguy hiểm hơn.
Khu vực mà Lâm Mặc Ngữ vừa tiến vào, chính là khu vực cấp 96.
Sau đó đụng phải khu vực của nguyên tố cự nhân, thuộc khu vực cấp 97.
Địa Táng Thần nằm ở ranh giới giữa khu vực cấp 99 và khu vực cấp Siêu Thần.
Chính khu vực này là nơi mà Long Hoàng đã ngã xuống.
Hiện tại khu vực mà thủ lĩnh nguyên tố cự nhân gặp sự cố, nằm ở hướng Tây Bắc của Lâm Mặc Ngữ, cũng là vị trí giáp ranh giữa khu vực cấp 99 và cấp Siêu Thần.
Phương pháp phân chia dựa trên mức độ đậm đặc của pháp tắc Nguyên Tố cũng không hoàn toàn chính xác nhưng cũng đủ dùng.
Cánh Vong Linh vỗ mấy lần, Lâm Mặc Ngữ đã vượt qua hơn ngàn cây số, xuất hiện ở vùng ngoại vi, điểm xảy ra sự cố.
Cách điểm xuất hiện chỉ khoảng trăm mét. Lâm Mặc Ngữ bay ở trên cao nhìn xuống, giống y như đúc vừa rồi hắn mới nhìn thấy, không có gì khác biệt hết.
Mặt đất vô cùng yên tĩnh, trông rất thanh bình, không có chút nguy hiểm nào.
Sự thật là, Lâm Mặc Ngữ thực sự không cảm giác được nguy hiểm.
Sức mạnh linh hồn chầm chậm chảy xuôi, thay thế cho đôi mắt.
Có khi dùng linh hồn để quan sát còn hiệu quả hơn dùng mắt nhiều.
Lúc sức mạnh linh hồn chảy qua khoảng cách hơn trăm mét, đột nhiên gặp phải trở ngại.
Cứ như là một bức tường vô hình đã chặn sức mạnh linh hồn lại.
Bất luận sức mạnh linh hồn cố gắng ra sao cũng không thể xuyên qua được.
Sức mạnh linh hồn lại tràn lên phía trên, Lâm Mặc Ngữ cũng theo đó bay lên, phát hiện bức tường này dường như cao đến vô tận.
Hắn đã bay đến hàng vạn mét trên không, vậy mà vẫn chưa đến được điểm cuối.
Lâm Mặc Ngữ từ bỏ ý tưởng từ trên cao tiến vào, men theo bức tường cao vô hình ở bên cạnh để kiểm tra.
Hắn biết tường cao vô hình không thể kéo dài vô hạn, nhất định sẽ có điểm cuối.
Nhưng sự thật không giống với suy nghĩ của hắn lắm. Lâm Mặc Ngữ đi một vòng quanh bức tường cao vô hình, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát.
Tường cao vô hình đã vòng thành một vòng tròn ở xung quanh khu vực này, có đường kính khoảng trăm cây số.
Vòng tròn này bao trọn cả một vùng đất trời bên trong, giống như trận pháp vậy, tạo thành một thế giới độc lập.
“Vậy là trận pháp ư, hay là cái khác nữa?”
Dựa vào suy đoán thì không thể cho ra đáp án được.
Lâm Mặc Ngữ điểm một ngón tay lên trên bầu trời mắt Vong Linh đột nhiên mở to.
Hình chiếu của thế giới bất tử cũng bị bức tường cao ngăn ở bên ngoài.
“Xem ra không hề ngăn cản thực thể mà chỉ ngăn cản năng lượng tiến vào.”
Lâm Mặc Ngữ kết nối thị giác của Ánh Mắt Vong Linh nhưng cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa Ánh Mắt Vong Linh cũng không thể tấn công được, chứng tỏ trong bức tường cao này cũng không có thứ gì giống như linh hồn.
Không có linh hồn thì không phải là sinh vật sống.
Kế đó, một con Khô Lâu Thần chiến sĩ xuất hiện bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, kéo theo tiếng răng rắc rồi đi vào.
Vong linh và phục sinh giả là khác nhau.
Nếu như phục sinh giả gặp phải nguy hiểm thì kết quả chính là tan thành mây khói.
Ở góc nhìn của Lâm Mặc Ngữ, điều này chính là mất liên lạc hoàn toàn, hoặc nói cách khác là nói đột nhiên mất tích.
Lâm Mặc Ngữ không thể dựa vào đó để pháp đoán sự sống chết của người hồi sinh được.
Nhưng nếu đổi lại là Khô Lâu thì sẽ khác. Khi chết, Khô Lâu sẽ kích hoạt thuật pháp bị động [Vong Linh Bất Tử].
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được điều này.
Khô Lâu Thần chiến sĩ biến mất khỏi tầm mắt, nó đã thuận lợi vào trong.
Tường cao vô hình ngăn cản linh hồn, ngăn cản các loại pháp tắc Nguyên Tố nhưng lại không ngăn cản vật thể.
Khô Lâu chiến sĩ đã mất đi liên lạc với hắn ngay khi nó bước vào.
Còn chưa có kích hoạt thuật pháp [Vong Linh Bất Tử], vậy nghĩa là Khô Lâu Thần chiến sĩ không gặp nguy hiểm gì.