Chương 1675: Qua tay giết ngược, Địch Hoàng khiếp sợ (1)
Nghe Antares nói xong, Lâm Mặc Ngữ cũng không hề kích động, hắn chỉ cười nhạt: “Cũng tạm được, không phải rất nhanh đâu.”
Antares kêu lên một tiếng kỳ lạ: “Tiểu tử thối, ngươi đừng không biết đủ, như vậy đã rất nhanh rồi.”
“Ta chỉ khiêm tốn một chút mà thôi, nói đi, tìm ta có gì phân phó.”
Antares hừ một tiếng: “Có long châu rơi xuống, giúp ta lấy nó đi.”
Antares có tổng cộng mười sáu viên long châu, nhiều năm như vậy mới tìm về được mười hai viên.
Còn lại bốn viên đều ở sâu trong không gian, sức mạnh của Antares không dễ dàng để tiến vào không gian tầng sâu. Cho nên vẫn không cách nào xác định long châu ở vị trí cụ thể nào trong tầng sâu.
Lần trước Lâm Mặc Ngữ đi cũng không thể tìm được vị trí của long châu.
Lần này cũng không biết nó cảm ứng được vị trí của viên long châu như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ nghi ngờ nhìn Antares: “Làm sao ngươi tìm được?”
Antares nói: “Là tên Địch Hoàng tìm được, chẳng qua chỉ có vị trí gần đúng thôi.”
Khi Địch Hoàng đi tới không gian tầng sâu, Antares từng cho hắn một mảnh vảy rồng.
Mảnh vảy rồng này có thể ở trong phạm vi nhất định cảm ứng được tung tích của long châu.
Chính là thông qua vảy rồng, Antares mới biết được vị trí gần đúng của long châu.
Lâm Mặc Ngữ hơi ngạc nhiên: “Địch Hoàng còn sống à?”
Antares ha hả cười: “Lão gia hỏa kia rất tiếc mạng, không chỉ còn sống, mà còn sống không tệ.”
“Chẳng qua gần đây hình như ông ta gặp phải chút phiền phức, ngươi đi qua có thể giúp ông ta đấy.”
Địch Hoàng tiến vào không gian tầng sâu đã nhiều năm, vậy mà vẫn còn sống, quả nhiên khiến người ta bất ngờ.
Trong không gian tầng sâu, khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm.
Long Hoàng đi vào không lâu sau đã chết, mặc dù họ đều đã bước nửa bước đến hàng Siêu Thần. Thực lực của Long Hoàng không hề thua kém Địch Hoàng.
Long Hoàng đã chết, Địch Hoàng lại sống không tệ.
Chỉ có thể nói Long Hoàng tương đối xui xẻo, hoặc là nói vận may của Địch Hoàng quá tốt.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Được, đưa ta qua đi.”
Antares phun ra một viên long châu, chính là viên lần trước cho Lâm Mặc Ngữ.
Lần trước sau khi trở về từ không gian tầng sâu, Lâm Mặc Ngữ đã trả lại long châu cho Antares.
Có nó ở đây, Lâm Mặc Ngữ có thể trở về bất cứ lúc nào.
Đồng thời Long Châu còn có thể định vị vị trí Địch Hoàng, đỡ phải mò mẫm tìm một trận.
“Chú ý an toàn, nếu gặp nguy hiểm thì trở về trước. Long châu thì ta sẽ nghĩ biện pháp sau.”
Antares dặn dò một câu, mở ra lối đi thời không.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi ấm áp: “Yên tâm đi, ta sẽ mang long châu về.”
Viên long châu đó rất quan trọng với Antares nhưng Antares lại nói nếu gặp nguy hiểm thì hãy trở về trước.
Xem ra, Lâm Mặc Ngữ còn quan trọng hơn so với long châu.
Antares thật sự coi Lâm Mặc Ngữ là bạn bè, thậm chí không phải bạn bè bình thường.
Mặt khác, Lâm Mặc Ngữ lại không như vậy.
Rời khỏi lối đi thời không, vừa mới cảm nhận được không khí của không gian tầng sâu, một đòn tấn công không tiếng động đã rơi vào người Lâm Mặc Ngữ.
Áo giáp Hài Cốt tỏa ra ánh sáng trắng chớp chớp ngăn chặn đòn tấn công, đồng thời các phép thuật được liên kết để phản công.
Cách đó không xa, ánh sáng trắng nổ tung, sau đó không còn âm thanh nữa.
Quái vật công kích Lâm Mặc Ngữ đã bị Răng Nanh Hài Cốt và Trường Thương Hài Cốt xé thành từng mảnh nhỏ, hài cốt không còn trách nhiệm.
Khi cấp bậc tăng lên, thuộc tính tăng lên, năng lực tinh thần trở nên mạnh mẽ, sức công phá của pháp thuật cũng đang không ngừng tăng lên.
Trước mắt tuy Lâm Mặc Ngữ đang cấp 95, nhưng năng lực tinh thần lực đã vượt qua 7 triệu.
Lực công kích của Răng Nanh Hài Cốt và Trường Thương Hài Cốt sau khi được bồi dưỡng bởi tứ tinh thuật pháp đã đạt tới trình độ 98.
Cho dù là cấp 98 đã bước nửa bước lên siêu thần, nhưng cũng sẽ bị thương nặng.
Lâm Mặc Ngữ không nhìn quái vật đánh lén mình, hắn lấy long châu ra tìm kiếm phương hướng. Cánh Vong Linh mãnh liệt chấn động, cả người ngay lập tức biến mất không thấy bóng.
Mặc dù không quen biết Địch Hoàng, nhưng ít ra hắn ta cũng là lão sư của Lâm Mặc Hàm.
Xem như là trưởng bối của mình, đồng thời cũng là tiền bối Nhân tộc.
Địch Hoàng đã bảo vệ Nhân tộc hơn trăm năm. Tuy không có quá nhiều thành tích nhưng cũng đã khiến Ác Ma Vực Thẳm ném chuột sợ vỡ bình, không dám làm trò quá mức.
Sau đó Địch Hoàng vì theo đuổi điều mình muốn mà tiến vào không gian tầng sâu tìm kiếm đường ra. Điều này cũng không có gì đáng trách.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn có thể hiểu được tại sao hắn ta đã cống hiến cho Nhân tộc nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại phá bỏ tất cả để tranh thủ một chút cho bản thân mình.
Hắn ta có thể yên tâm lên đường như vậy là bởi vì hắn ta biết rõ tốc độ trưởng thành của Lâm Mặc Hàm.