Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1678 - Chương 1678: La Bàn Bát Quái Thần Kỳ (2)

Chương 1678: La bàn Bát Quái thần kỳ (2)
Nói không chừng, ông còn có thể lật ngược tình thế, hoàn toàn tiêu diệt Long tộc và Ác Ma Vực Thẳm.

Sức mạnh hiện tại của Địch Hoàng đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc ông vừa mới đến không gian tầng sâu của Vực Thẳm.

Cho thấy ông đã có những tiến bộ trong không gian tầng sâu, hơn nữa còn đạt được cơ duyên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần không chết, ông thật sự có cơ hội thăng cấp thành Siêu Thần.

Địch Hoàng đùa nghịch la bàn Bát Quái, đổi hướng theo sự chỉ dẫn của la bàn.

La bàn Bát Quái không thể tính toán mục đích cuối cùng ngay lập tức, nó cũng cần được tính toán từng bước, vừa tính toán vừa điều chỉnh.

“Gần đây Tiểu Hàm thế nào rồi?” Địch Hoàng hỏi về chuyện của Lâm Mặc Hàm.

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho ông ta: “Tỷ của ta được thần tôn Kiếm Lan đón đi rồi, đi đại thế giới.”

Địch Hoàng bỗng nhiên phanh lại, dừng lại tại chỗ, sững sờ nói: “Thần tôn Kiếm Lan?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Ừ, thần tôn Kiếm Lan. Chắc hẳn ngài cũng biết một chút chuyện ở đại thế giới.”

Địch Hoàng tất nhiên là biết một chút, nhưng ông ta không biết nhiều, cũng không biết khái niệm thần tôn là gì.

Trong sự hiểu biết của ông ta, phía trên Siêu Thần là Chân Thần, không biết phía trên nữa là gì.

“Siêu Thần, Chân Thần, Thần Vương, phía trên Thần Vương chính là Thần Tôn.”

“Thần tôn Kiếm Lan đã nhận tỷ của ta làm đệ tử thân truyền, đưa nàng tới đại thế giới.”

Sau khi bất ngờ, Địch Hoàng lại tiêu hóa tin tức này một lần nữa.

Lúc này tâm tình của ông ta rất phức tạp, trong thời gian ngắn như vậy, ông ta lại nhận được nhiều tin tức hơn mấy chục năm trước cộng lại.

Thế giới này bị gì vậy, sao lại trở nên có chút kỳ lạ thế?

Lâm Mặc Ngữ không tiếp tục chủ đề trước nữa, hắn đã truyền đạt đủ tin tức, nếu nói thêm, hắn sợ lão già Địch Hoàng sẽ không tiếp thu được nữa.

“Tiền bối, la bàn Bát Quái của ngài có chút kỳ quái, hình như không phải là sản phẩm của thế giới này.”

Kiểu dáng của la bàn Bát Quái, khác với dụng cụ của đế quốc Thần Hạ ngày nay.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy la bàn Bát Quái hoặc là vật phẩm còn sót lại ở thời đại trước, hoặc là được đến từ đại thế giới.

Ở thế giới Trung Hoa kiếp trước, quả thật có tồn tại thứ gì đó tương tự.

Sự chú ý của Địch Hoàng bị Lâm Mặc Ngữ chuyển hướng, ông nhìn vào la bàn Bát Quái trong tay: “Đây là thứ mà ta nhận được ở một nơi nguy hiểm trong khi tiến vào không gian tầng sâu, lúc vừa mới đạt tới cấp Thần.”

“Lúc đó suýt chút nữa ta đã bị mắc kẹt và chết trong đó rồi, may mà nhận được nó, nhờ nó ta mới có thể thoát khỏi chỗ chết.”

La bàn Bát Quái vừa rồi có thể dịch chuyển tức thời hàng ngàn mét cùng với Địch Hoàng, rõ ràng là nó có công dụng liên quan đến không gian này.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Quả thật là món đồ tốt, ngoại trừ có thể dịch chuyển tức thời hàng ngàn mét, còn có thể tính toán phương hướng.”

Địch Hoàng gật đầu: “Nó rất hữu ích, dịch chuyển tức thời hàng ngàn mét chỉ là một trong những chức năng cơ bản nhất, nếu ta toàn lực kích hoạt, có thể dịch chuyển tức thời từ mười ngàn mét trở lên.”

“Hơn nữa mọi khó khăn vào bước đường cùng cũng không ngăn nó được. Ta cũng dựa vào nó mà hết lần này đến lần khác tránh khỏi nguy hiểm.”

Địch Hoàng cũng không nói nhiều, Lâm Mặc Ngữ đoán rằng Địch Hoàng đã thu hoạch rất nhiều cơ duyên dựa vào la bàn Bát Quái.

Ông có thể sống sót trong không gian tầng sâu, la bàn Bát Quái lại không thể không có công lao.

Có lẽ cuối cùng Địch Hoàng muốn đánh cược, mượn sức mạnh của la bàn Bát Quái.

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Vậy ngài nhất định phải giữ gìn bảo bối này.”

Địch Hoàng nói: “Nó còn có một công dụng khác, ta đã để lại dấu ấn linh hồn ở học viện Sáng Thần, nếu ta chuyện gì ngoài ý muốn ở không gian tầng sâu, nó có thể phá vỡ không gian quay trở lại học viện Sáng Thần.”

“Bảo bối này nhất định phải giữ lại cho Nhân tộc, không thể để mất khỏi tay ta.”

Địch Hoàng đã dâng hiến phần lớn cuộc đời mình cho Nhân tộc, tất cả mọi thứ đều suy nghĩ cho Nhân tộc.

Cho dù bản thân có hơi ích kỷ, muốn tiếp tục tiến xa hơn, cũng không quên để lại phương án dự phòng.



Sao có thể trách một lão già như vậy được?

Trong ánh mắt Lâm Mặc Ngữ mang theo sự kính trọng: “Tiền bối, ngài có từng nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này không?”

“Ý của ngươi là đi nhìn đại thế giới đúng không?” Địch Hoàng cười ha ha: “Thật ra ta đã tìm được đường đi đến đại thế giới rồi.”

Địch Hoàng nói xong thì giơ la bàn Bát Quái ở trong tay lên, Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, có được la bàn Bát Quái, hoàn toàn có thể tính toán đường đi đến đại thế giới.
Bình Luận (0)
Comment