Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1677 - Chương 1677: La Bàn Bát Quái Thần Kỳ (1)

Chương 1677: La bàn Bát Quái thần kỳ (1)
Lâm Mặc Ngữ lại chỉ tay.

Thuật pháp dung hợp: Lời Nguyền Thời Gian!

Trong ánh sáng nguyền rủa màu đỏ, năm người kêu thảm thiết. Đợi đến khi chúng ngã xuống đất thì đã hoàn toàn không còn tiếng động.

Chỉ bằng hai ngón tay, năm Huyết tộc cấp 98 có thể so sánh với Giang Nghĩa đã chết ngay lập tức.

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Giải quyết xong rồi.”

Lúc này, Địch Hoàng ngây ngốc, khiếp sợ không nói lên lời.

Nam gã Huyết tộc đuổi theo ông lên trời xuống biển, khiến ông vô cùng chật vật lại bị Lâm Mặc Ngữ giải quyết một cách dễ dàng như vậy.

Hắn không rõ thực lực của mấy gã Huyết tộc như thế nào.

Hai bên đã từng đánh nhau, hơn nữa không chỉ một lần.

Rõ ràng đối phương chỉ mới cấp 98, nhưng thực lực chỉ yếu hơn mình một chút.

Với thực lực của ông chỉ có thể ứng phó với ba gã Huyết tộc cấp 98.

Nếu hơn ba người, sức mạnh của ông sẽ không kịp hồi phục.

Mấy lần thăm dò, ông cũng không chiếm được lợi ích gì.

Lần này còn bị đuổi giết, ngoại trừ chạy trốn ông không còn cách nào khác cả.

Nhưng bởi vì có la bàn bát quái ở đây nên ông không quá lo lắng về vấn đề trốn thoát của mình.

Không ngờ lại gặp được Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ thấy ông như vậy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.

Một lúc lâu sau, Địch Hoàng mới hồi phục tinh thần lại: “Cám ơn nhé!”

Lâm Mặc Ngữ cười: “Tiền bối khách sáo rồi, ta chỉ tiện tay mà thôi.”

Khóe miệng Địch Hoàng không nhịn được co rút hai cái, Lâm Mặc Ngữ nói rất nhẹ nhàng.

Không chỉ nói nhẹ nhàng mà hành động cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ cần hai ngón tay là xong.

Địch Hoàng hỏi: “Mặc Ngữ, sao ngươi lại tới đây?”

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai người cũng không thể xem như hoàn toàn xa lạ.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Antares bảo ta tới, nó nói rằng ngài tìm được thứ nó muốn.”

Địch Hoàng lại lắp bắp sợ hãi, không ngờ Lâm Mặc Ngữ lại gọi thẳng tên của Antares.

Chỉ riêng điều này đã tiết lộ rất nhiều thông tin.

Địch Hoàng - lão già Nhân tộc thành tinh đã đoán được rất nhiều.

Địch Hoàng nheo mắt: “Ta thật sự đã tìm được thứ đại nhân muốn, nhưng bằng năng lực của ta thì không lấy lại được.”

“Không có việc gì, ta đến đây để xin tiền bối dẫn đường.”

Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Lâm Mặc Ngữ, Địch Hoàng không thể không thở dài. Thật sự sóng Trường Giang sau xô sóng trước, tre già măng mọc.

“Đi theo ta.” Địch Hoàng nói xong xoay người bay về phía trước.

Địch Hoàng cũng không bay nhanh, dọc theo đường đi còn không ngừng dùng la bàn bát quái tính toán phương hướng. Đồng thời giải thích: “Bởi vì ta gặp phải những tên dị tộc này cho nên phương hướng sẽ xuất hiện sai lệch, cho ta chút thời gian.”

Lâm Mặc Ngữ cười: “Không vội. Tiền bối, ngài gặp Huyết tộc ở đâu thế?”

Lúc này Địch Hoàng mới biết thì ra những người này gọi là Huyết tộc.

Hắn ta mang theo tò mò, hỏi: “Ngươi từng gặp bọn họ sao?”

“Từng gặp.” Trong giọng nói của Lâm Mặc Ngữ mang theo sát ý.

Địch Hoàng cảm nhận được sát ý của Lâm Mặc Ngữ, cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Ông cảm thấy bên cạnh mình là Sát Thần tôn quý, vô cùng kinh khủng.

Lâm Mặc Ngữ ở Long tộc, ở Vực Thẳm, trên đường đi giết hại dân trong thành.

Có thể được coi là giết chết vô số sinh mạng.

Không biết đã tích lũy được bao nhiêu sát khí, nếu chỉ tính về số lượng thì cho dù là Nghiêm Cuồng Sinh cũng không bằng Lâm Mặc Ngữ.

Nếu không phải lĩnh vực Thần Thạch đã hấp thụ hết sát khí, bây giờ Lâm Mặc Ngữ tất nhiên sẽ tràn đầy sát khí, không ai có thể đến gần.

Lâm Mặc Ngữ nói ngắn gọn về những gì đã xảy ra trong thế giới Nhân tộc trong những năm gần đây.

Địch Hoàng cũng không ngờ rằng, trong mấy năm ông rời đi, Nhân tộc đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Long tộc hùng mạnh trở lại, cũng bị tiêu diệt như thế này.

Bây giờ Nhân tộc đã tấn công thế giới Vực Thẳm, mà dường như vẫn chiếm thế thượng phong.

Trong Nhân tộc xuất hiện nhiều cấp Thần cấp cao như vậy, có cảm giác ngày càng phát triển.

Điều quan trọng nhất chính là, trong Nhân tộc đã xuất hiện một thiên tài là Lâm Mặc Ngữ, sức mạnh hùng mạnh không thể tưởng tượng được, trước nay chưa từng có.

Địch Hoàng cuối cùng cũng tiêu hóa hết tất cả tin tức: “Không ngờ rằng khi ta đi xa lại bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.”

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Ngài đã phải đánh đối phần lớn cuộc đời vì Nhân tộc rồi, thật sự nên nghĩ về bản thân mình.”

Địch Hoàng thở dài: “Điều này thì tính là gì, nghĩ đến các tiên hiền, đã đánh đổi cả cuộc đời cho Nhân tộc.”

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Ta cảm thấy cách làm của ngài rất tốt, nếu như ngài thành công, sẽ càng có ích với Nhân tộc hơn nữa.”

Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, sự lựa chọn này của Địch Hoàng, không có gì đáng trách.

Con đường ông chọn cũng không hoàn toàn là sai lầm, sau khi đào tạo Lâm Mặc Hàm, ông đã tìm ra lối thoát cho mình.

Nếu thành công, ông thăng cấp thành Siêu Thần, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho Nhân tộc.
Bình Luận (0)
Comment