Chương 1680: Chẳng sao cả, ta không sợ nhiều người (2)
Địch Hoàng nhìn lối đi, lại quay sang nói với Lâm Mặc Ngữ: “Sau này ngươi có thể đi ra ngoài từ chỗ này.”
Lâm Mặc Ngữ nhớ kỹ vị trí nơi này, trong tương lai không xa, chắc chắn hắn sẽ đến nơi này một chuyến.
Lâm Mặc Ngữ lấy Long Châu Antares ra, Long Châu đang lập lòe tỏa sáng.
Nó không những có thể giúp Lâm Mặc Ngữ quay lại mà còn có thể cảm ứng được vị trí của Long Châu còn lại trong phạm vi nhất định.
Nhìn thấy Long Châu trong tay Lâm Mặc Ngữ, Địch Hoàng không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Antares sẵn lòng giao Long Châu cho Lâm Mặc Ngữ đã đủ để chứng minh địa vị của Lâm Mặc Ngữ trong lòng của nó.
Có thể có được sự công nhận của Antares, hiển nhiên năng lực của Lâm Mặc Ngữ vượt xa tưởng tượng của ông.
Địch Hoàng cũng không hề ghen tị, Nhân tộc có một nhân vật như vậy ra đời chỉ khiến ông cảm thấy vui mừng.
Thông qua Long Châu, Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng xác định được vị trí của các Long Châu còn lại.
Không chỉ một viên, mà là có hai viên Long Châu.
Ngay chỗ hơn ngàn mét trước mặt.
Địch Hoàng chỉ vào vùng đất đằng trước: “Vùng đất rộng lớn này thật là một đầm lầy.”
“Bình thường trông không khác gì đất bằng, nhưng chỉ cần ngươi đặt chân vào thì nó sẽ biến thành đầm lầy trong nháy mắt, nuốt chửng ngươi vào trong.”
“Có một con thuồng luồng sống trong đầm lầy, Long Châu của đại nhân được lấy từ trong cơ thể thuồng luồng.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ cau mày: “Ý của tiền bối là, thuồng luồng đã nuốt Long Châu.”
Địch Hoàng gật đầu: “Có lẽ vậy, vảy rồng, la bàn Bát Quái đại nhân cho ta chỉ về phía con thuồng luồng kia.”
“Một khi đã như vậy thì cứ làm thịt nó.” Lâm Mặc Ngữ trầm giọng nói.
Cho dù con thuồng luồng kia là Siêu Thần cấp năm thì Lâm Mặc Ngữ cũng có cách để giết chết nó.
Nhất định phải lấy Long Châu cho bằng được, về phần an toàn hay không thì Lâm Mặc Ngữ cũng chẳng lo lắm.
Bấy giờ Địch Hoàng chỉ vào bên kia: “Người của Huyết tộc đã đóng quân ở vị trí cách nơi này khoảng 100 km.”
“Có bao nhiêu người?”
“Chắc là hơn ngàn người.”
“Vậy thực lực của con thuồng luồng đầm lầy này thì sao? Là Siêu Thần cấp mấy?”
Địch Hoàng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm: “Lúc ấy ta tính ra vị trí của Long Châu xong thì đúng lúc nhìn thấy người của Huyết tộc đang bao vây đánh thuồng luồng.”
“Người của Huyết tộc có siêu thần giả, hơn nữa người đông thế mạnh. Thuồng luồng đã giết chết mấy tên Huyết tộc, cũng bị thất thế, trốn vào đầm lầy.”
Địch Hoàng vừa nói như vậy thì Lâm Mặc Ngữ cũng có suy tính trong lòng.
Nếu đã không phải đối thủ của người Huyết tộc thì chứng tỏ con Thuồng Luồng đầm lầy kia sẽ không mạnh được bằng người Huyết tộc.
Như vậy chỉ cần biết thực lực của người Huyết tộc là có thể biết thực lực của thuồng luồng đầm lầy rồi.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ ra một cách: “Xem ra phải chuẩn bị một chút rồi.”
Địch Hoàng mắt láo liên, thấp giọng nói: “Có cần dụ người Huyết tộc lại đây để bọn họ đánh một trận với thuồng luồng đầm lầy không. Ta có thể dùng la bàn Bát Quái chế tạo ảnh xạ, có lẽ là được.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta xử lý người của Huyết tộc trước, sau đó lại mượn người của Huyết tộc người đến đối phó thuồng luồng đầm lầy.”
Địch Hoàng có hơi chần chờ: “Nhưng Huyết tộc có hơn ngàn người, bọn họ yếu nhất đều là cấp 98, có thực lực bán Siêu Thần. Mấy tên thủ lĩnh đều đã đạt tới cấp Siêu Thần.”
Lâm Mặc Ngữ không hề để bụng: “Chẳng sao cả, ta không sợ người đông.”
“Nhưng mà...”
“Đi thôi!”
Lâm Mặc Ngữ cũng không cho Địch Hoàng thời gian tự hỏi, hắn bay thẳng đến chỗ người Huyết tộc đang đóng quân…
Địch Hoàng nghĩ đến chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ, hồi trước cũng đã biết sơ sơ.
Biết Lâm Mặc Ngữ có thể triệu hồi ra một vài Khô Lâu, nhưng hình như Khô Lâu cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam.
Phải đối phó người của Huyết tộc ít nhất đang ở bán Siêu Thần, số lượng không có ý nghĩa gì nhiều.
Nhưng trông thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lâm Mặc Ngữ thì ông lựa chọn tin tưởng Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ thong thả bay đi, cũng không sốt ruột: “Kế hoạch của Huyết tộc đã thất bại ở thế giới Nhân tộc, lý ra mà nói, đáng ra bọn chúng phải rút lui mới đúng, vì sao lại không đi?”
Địch Hoàng ngẫm nghĩ: “Chắc là do thực lực không đủ, bán Siêu Thần vẫn không đi qua được lối đi kia.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Nếu trong bọn chúng có cấp Siêu Thần, vậy thì cấp Siêu Thần vẫn có thể đi qua chứ. Chỉ cần có thể đi qua đi, thế rồi bố trí trận Truyền Tống từ đại thế giới để đón những người còn lại ra ngoài, với bọn chúng mà nói thì đó không phải việc khó.”
Như Lâm Mặc Ngữ nói thì quả thật có thể làm được.
Địch Hoàng cảm thấy Lâm Mặc Ngữ cũng có lý, nhưng ông ta cũng không nghĩ ra được vì sao người của Huyết tộc không đi.