Chương 1681: Đơn phương tàn sát! (1)
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ mấy giây, đột nhiên hỏi: “Ngài đã đi qua lối đi bao giờ chưa?”
“Chưa, lúc ấy đoán rằng chỉ còn đường chết nên không đi qua.”
Địch Hoàng không đi qua, chứng tỏ thật ra chính ông cũng không biết lối vào của con đường là như thế nào.
Vừa rồi hắn đã nhìn vào lối vào của con đường và cảm thấy có gì đó không ổn.
Lâm Mặc Ngữ lớn mật suy đoán một phen: “Ta nghi ngờ rằng chắc chắn có những con quái vật rất mạnh canh giữ lối vào của lối đi.”
“Người của Huyết tộc chắc chắn đã từng thử đi qua, thậm chí bọn chúng còn bị thuồng luồng đầm lầy tấn công.”
“Vì thế bọn họ rút lui, lựa chọn trước xử lý thuồng luồng đầm lầy trước.”
Nghe Lâm Mặc Ngữ phân tích lý lẽ rõ ràng như vậy, Địch Hoàng cảm thấy rất hợp lý.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Có phải là như vậy hay không thì cứ qua xem là biết.”
Cách nhau có trăm kilomet, rất gần, chẳng mấy chốc là sẽ đến nơi.
Cách xa tầm chục ngàn mét, Lâm Mặc Ngữ đã thấy người của Huyết tộc.
Người của Huyết tộc rất dễ nhận ra, chúng có cánh, thân hình gầy gò như cọc tre, khuôn mặt nhợt nhạt, quanh năm chẳng có tí sức sống nào.
Người của Huyết tộc tụ tập lại với nhau, dường như đang nghỉ ngơi.
Cũng không có người đứng ngoài canh gác, người của Huyết tộc hoàn toàn không hề có ý thức cảnh giác.
Có thể là các sinh linh sống quanh đó đã bị bọn chúng càn quét sạch sẽ, cho nên bọn chúng đều rất yên tâm.
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Không hề có chút cảnh giác nào, bọn chúng là một chủng tộc không đạt tiêu chuẩn.”
Vừa nghĩ vậy, chợt không trung đột nhiên tối sầm lại.
Thế giới Bất Tử giáng xuống, một đôi mắt khổng lồ dài cỡ trăm ngàn mét đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Ánh Mắt Vong Linh!
Con mắt khổng lồ bốc lửa thiêu cháy hừng hực.
Khí tức của cái chết phả xuống, pháp tắc Bất Tử lập tức tỏa ra từ Ánh Mắt Vong Linh.
Ngọn lửa trong Ánh Mắt Vong Linh đại diện cho khía cạnh cái chết của pháp tắc Bất Tử.
Trong đòn công kích linh hồn chứa đựng pháp tắc Bất Tử, Ánh Mắt Vong Linh là một thuật pháp cực kỳ đáng sợ.
Lúc triệu hồi Ánh Mắt Vong Linh, Lâm Mặc Ngữ đã phát hiện ra rằng, sức mạnh của Ánh Mắt Vong Linh đang tăng lên trên diện rộng, không biết đã tăng lên bao nhiêu lần so với trước đây.
Sức mạnh của Ánh Mắt Vong Linh được đánh giá dựa theo linh hồn, linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã đạt tới cấp 97.
Cho dù trong tình trạng không tăng thêm bất cứ thứ gì thì Ánh Mắt Vong Linh cũng đã đủ để đối phó với cấp 97, gây ra thương tổn mang tính hủy diệt rồi. Huống chi lại còn có biên độ tăng trưởng thiên phú gấp trăm lần.
Ánh Mắt Vong Linh đủ để hạ gục Bán Siêu Thần cấp 98 trong nháy mắt, thậm chí còn gây thương tổn với cấp Siêu Thần.
Người Huyết tộc thấy mà ngây hết cả ra, thuật pháp có quy mô cỡ này thực sự rất hiếm thấy.
“Cái gì kia!”
“Sao lại có con mắt lớn như vậy!”
“Chẳng lẽ là chân thần xuất hiện!”
“Biến đi, chân thần cũng không thể nào có con mắt lớn như vậy được đâu!”
Người Huyết tộc không biết đã có chuyện gì xảy ra, ngây dại giương mắt nhìn bầu trời.
Không chỉ có người Huyết tộc thấy mà ngây người, đến cả Địch Hoàng cũng thấy mà giật mình bàng hoàng.
Hơi thở tiếp theo, Ánh Mắt Vong Linh mang theo Bất Tử Hỏa Diễm nhìn về phía người Huyết tộc. Trong khoảnh khắc, toàn bộ người Huyết tộc đều đứng đực ra tại chỗ, hoàn toàn không phát ra được âm thanh gì.
Linh hồn của họ đã bị tiêu diệt trong im lặng, chết tươi chết ngắc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cường giả cấp Siêu Thần trong đám người Huyết tộc bị tổn thương nặng nề, ôm đầu kêu gào đau đớn.
Ánh Mắt Vong Linh quét qua đội ngũ người Huyết tộc, hơn ngàn người Huyết tộc chỉ còn lại năm cường giả cấp Siêu Thần còn sống. Bọn họ ôm đầu kêu gào trong đau đớn, không sao ngừng được.
Ngoài đau đớn ra thì phần nhiều là nỗi sợ hãi đang bao trùm.
Đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa biết kẻ địch đứng ở đâu.
Đòn tấn công đến quá bất ngờ, lại còn mạnh mẽ đến thế.
Chỉ một đòn đã giết sạch người Huyết tộc cấp Bán Siêu Thần.
Cấp Siêu Thần không thể nào thực hiện được thuật pháp như vậy, thực lực như vậy.
Ít nhất là trong quan niệm của bọn chúng, cấp Siêu Thần không thể nào có sức mạnh khủng bố như vậy.
Chí ít cũng phải là cấp Chân Thần!
Cánh Vong Linh chấn động, Lâm Mặc Ngữ xuất hiện ở khoảng không phía trên nơi dừng chân của Huyết tộc.
“Là ngươi! Nhân tộc hèn mọn!”
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, mấy cường giả cấp Siêu Thần của Huyết tộc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, biết tất cả chuyện này đều là do Lâm Mặc Ngữ giở trò.
Bọn chúng cố nhịn đau, giương cánh nhào về phía Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ không cho chúng cơ hội ra tay, hắn giơ một ngón tay lên.
Thuật pháp Dung Hợp: Lời Nguyền Thời Gian!
Dưới ánh sáng màu đỏ, cường giả Huyết tộc chực nhào tới lại tiếp tục kêu gào không ngớt, cả người run rẩy ngã nhào xuống dưới.