Chương 172: Đứng yên cho ngươi đánh, nếu bị thương thì ta thua (2)
Ánh sáng đỏ rực rỡ tỏa ra từng mảng, bao trùm vùng đất cát vàng.
Nguyền rủa kèm theo tiếng ong ong, như âm thanh từ địa ngục vọng về trần gian.
Cùng với sự gia tăng cấp độ kỹ năng, ánh sáng đỏ càng trở nên mạnh mẽ hơn, phạm vi bao phủ cũng ngày càng rộng.
Cuối cùng, khi Lời Nguyền Giảm Tốc được sử dụng, dường như khắp đất trời đều nằm trong phạm vi của lời nguyền.
[Lời Nguyền Giảm Tốc (cấp độ 21): Nguyền rủa kẻ thù trong phạm vi 105 mét, khiến tốc độ của kẻ thù giảm 105%, kéo dài 1 phút.]
Sau khi cộng dồn thêm thiên phú.
Sẽ là gấp bội.
Một khi lời nguyền được tung ra, nó đủ sức biến hầu hết kẻ thù thành những pha quay chậm.
Hơn nữa phạm vi tác động của nó vô cùng rộng lớn, lên đến 3150 mét.
Ngay cả trong chiến tranh giữa các quân đội, phạm vi này cũng đủ để bao phủ cả một nửa chiến trường.
Lâm Mặc Ngữ thử thi triển Lời Nguyền Giảm Tốc vào trong không trung.
Chỉ nghe một tiếng “ù” vang vọng, cả bầu trời đều trở nên đỏ rực.
Giống như thế giới bị bao phủ bởi một lớp màu đỏ tươi, khiến người ta kinh hãi.
Trong mắt người khác, bất kể hiệu quả của kỹ năng này như thế nào, ít nhất nó cũng rất đáng sợ.
Lâm Mặc Ngữ rất hài lòng, hiện tại trong số các kỹ năng, chỉ còn lại Thi Thể Bạo Liệt là vẫn còn ở cấp độ 3.
Tuy nhiên, hắn không còn cách nào khác, kỹ năng này phải tìm thi thể để luyện tập.
Quả Sa Mạc còn lại khoảng một phần ba, khoảng sáu bảy chục quả.
Đối với Lâm Mặc Ngữ thì nó cũng không còn tác dụng gì nhiều.
Hắn hái thêm ba quả: “Phần còn lại các ngươi tự chia nhau nhé. Ta vào hang Kiến, các ngươi ở đây đợi, đừng vào trong.”
Lâm Mặc Ngữ nói xong thì đi vào hang Kiến, ngay sau đó, tiếng nổ liên tục vang lên từ trong hang.
Quả Sa Mạc sau khi hái xuống chỉ có thể bảo quản được năm phút.
Lâm Mặc Ngữ tận dụng năm phút này, không quan tâm đến việc bị tiêu hao, đi vào hang động và ném bom dọc đường.
Cứ khi nào hết năng lực tinh thần, hắn lại ăn một quả, sau đó lại tiếp tục cho nổ tung.
Không bỏ sót bất kỳ thi thể nào.
Cả hang Kiến rung chuyển không ngừng như thể trời đất đang lay động.
Bên ngoài hang Kiến, mọi người nghe thấy lời nói của Lâm Mặc Ngữ, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Từng người một chạy nhanh tới, tranh giành quả Sa Mạc.
Quả Sa Mạc được coi là thần vật dùng để tu luyện kỹ năng, dù chỉ có một hai quả cũng đủ để họ nâng cấp một hai cấp kỹ năng rồi.
Bỗng chốc, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Những người này vì tranh giành quả Sa Mạc mà thậm chí còn đánh nhau.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không để ý đến họ.
Hắn chẳng buồn quan tâm những người đó sẽ ra sao.
Thực ra chỉ là một lũ hề mà thôi.
Mối quan hệ giữa hai bên chỉ là giao dịch, hắn nhận tiền và hoàn thành nhiệm vụ, ngoài ra không bàn đến chuyện khác.
Ngày hôm sau, Hạ Tuyết và Tả Mai cùng rời khỏi ký túc xá.
Sau một đêm ở cùng nhau, mối quan hệ của hai người nhanh chóng trở nên gần gũi, có thể tâm sự mọi chuyện.
Tuy rằng Tả Mai không nói nhiều nhưng so với Lâm Mặc Ngữ thì vẫn nhiều hơn kha khá.
Ít nhất Hạ Tuyết có thể giao tiếp bình thường với nàng ta.
Không giống như Lâm Mặc Ngữ, cả nửa ngày cũng không thốt ra được lấy một câu…
Tả Mai rất tò mò về Lâm Mặc Ngữ, thủ khoa toàn quốc, vì vậy đa phần các chủ đề trò chuyện của họ đều xoay quanh hắn.
Khi ăn sáng ở căng tin, Hạ Tuyết là người mời.
Hạ Tuyết hào phóng nói: “Từ nay về sau, tiền ăn của ngươi, bản tiểu thư sẽ bao hết.”
Chỉ cần là nơi có thể dùng tiền vàng, Hạ đại tiểu thư sẽ không ngần ngại.
Nhà có tiền, thích làm gì thì làm.
Hai người ăn sáng xong thì đi đến quảng trường của học viện.
Lễ khai giảng sẽ diễn ra tại đó.
Tám giờ sáng, còn một tiếng nữa là đến lễ khai giảng.
Đã có không ít học viên đến nơi.
Mọi người chủ yếu tụ tập theo từng tỉnh.
Sau khi đến, Hạ Tuyết và Tả Mai gặp được Phong Tu.
Phong Tu mặc một bộ trường bào, đeo trường kiếm sau lưng, trông anh tuấn phong độ, khí chất phi phàm.
Hạ Tuyết nhìn qua đã biết, Phong Tu cũng xuất thân từ gia đình rất khá giả.
Khí chất không phải là thứ có thể dễ dàng bồi dưỡng được.
Phong Tu đứng đó, khí chất toát lên, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Có không ít những bạn học nữ đều nhìn Phong Tu, đôi mắt xinh đẹp của ai cũng đều phát sáng.
“Đẹp trai quá.”
“Kiếm sĩ ư, thật sự rất đẹp trai.”
“Ta nghĩ ta đang yêu mất rồi.”
Các nữ sinh ai nấy mắt đều nhìn Phong Tu với ánh mắt lấp như chứa đầy pháo hoa nhưng hắn ta chẳng hề để tâm, hắn ta đã sớm quen rồi.
Thấy Hạ Tuyết và Tả Mai, Phong Tu bước tới chào hỏi: “Chào.”
Hạ Tuyết cũng cười: “Ngươi được chào đón nồng nhiệt quá nhỉ.”
Phong Tu tỏ vẻ bất lực, về vấn đề này, hắn ta cũng rất đau đầu.
Phong Tu chuyển sang chủ đề khác: “Các ngươi có thấy Lâm Mặc Ngữ không?”