Chương 173: Chúng ta cược một trận, hỏi ngươi có dám không! (1)
Hạ Tuyết lắc đầu: “Không thấy, chắc hắn sẽ đến thôi.”
Phong Tu nhìn về phía xa: “Chắc chắn sẽ đến.”
Bên ngoài điện phó bản, Lâm Mặc Ngữ và những người khác đã rời khỏi phó bản.
Nhóm người cuối cùng cũng đã được đưa ra ngoài.
Bây giờ là 8 giờ rưỡi sáng, còn nửa tiếng nữa là đến lễ khai giảng.
Vẫn còn kịp.
Lâm Mặc Ngữ kiểm tra thuộc tính và kỹ năng của bản thân một chút.
Sau khi hoàn thành vòng phó bản này, cuối cùng hắn đã lên cấp 22.
Quả nhiên như hắn đã dự đoán, kỹ năng của hắn cũng tăng cùng với cấp độ.
Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ đặc tính chức nghiệp của mình.
Chỉ cần luyện kỹ năng đạt cấp tối đa phù hợp với cấp độ hiện tại của mình thì khi thăng cấp, kỹ năng cũng sẽ tự động được nâng cấp theo.
Như vậy là hắn đã dẫn trước nhiều chức nghiệp khác.
Đầu tiên, hắn đến trung tâm nhiệm vụ để nộp nhiệm vụ.
Hơn nữa, hắn còn đổi tất cả các nguyên liệu có thể đổi thành điểm.
Sau tám lần hoàn thành phó bản, tất cả các nguyên liệu đều thuộc về hắn, tích lũy được một lượng lớn nguyên liệu.
Chỉ riêng số nguyên liệu này đã đổi được tới 1 điểm.
Mỗi lần vào phó bản cần 2500 điểm, chỉ tính riêng nguyên liệu đã đủ bù lại một được nửa.
Cộng thêm sáu lần cuối dẫn người hoàn thành phó bản.
Lâm Mặc Ngữ đã kiếm được gần 240.000 điểm.
Hiện tại số điểm của hắn đã đạt đến 350.000.
Có thể nói là thuộc tầng lớp giàu có.
Tuy nhiên, trong mắt Lâm Mặc Ngữ, số điểm này vẫn còn xa mới đủ.
Một quyển trục kỹ năng trung cấp cần 80.000 điểm, 350.000 điểm chỉ đủ mua bốn quyển.
Bốn quyển trục kỹ năng trung cấp, chỉ như muối bỏ biển.
Nếu mua bằng vàng, mỗi quyển trục là 10 triệu, giá càng trở nên đắt đỏ hơn.
“Vẫn còn sớm, nghĩ cách kiếm thêm điểm tích lũy thôi.”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một hồi rồi rời khỏi điện phó bản, hướng đến quảng trường của học viện.
Trên quảng trường của học viện, các học viên mới gần như đã đến đủ.
Lễ khai giảng sắp bắt đầu.
Hạ Tuyết hơi lo lắng: “Sao hắn vẫn còn chưa đến.”
“Chỉ còn 10 phút nữa thôi.”
Phong Tu đột nhiên nhìn về một hướng: “Hắn đến rồi kìa.”
Lâm Mặc Ngữ từ từ đi tới.
Hơi thở của hắn trầm ổn như một ngọn núi lớn.
Trải qua bao lần chinh phục phó bản, hơi thở của Lâm Mặc Ngữ đã vô thức mà thay đổi.
Khác biệt hoàn toàn so với những học viên mới, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra.
Ánh mắt Phong Tu đột ngột co lại: “Hắn lại mạnh hơn rồi.”
Hạ Tuyết cũng gật đầu: “Dường như là vậy, người này có vẻ lợi hại hơn rồi.”
Ngọn lửa chiến đấu bùng lên trong mắt Tả Mai: “Trên người hắn còn mang theo hơi thở chiến đấu, hẳn là hắn vừa từ trong phó bản ra.”
Phong Tu đồng tình với lời nói của Tả Mai.
Sự xuất hiện của Lâm Mặc Ngữ thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Là Lâm Mặc Ngữ, thủ khoa toàn quốc.”
“Hắn trông có vẻ không giống trước đây.”
“Hắn dường như mạnh hơn cả lúc thi học kỳ.”
“Thật à, nhìn hắn còn thấy hơi sợ.”
Các học viên đều xầm xì bàn tán.
Trong Không Gian Chinh Chiến, mọi người đều đã thấy Lâm Mặc Ngữ.
Nếu lúc đó không có Lâm Mặc Ngữ, chắc chắn sẽ có không ít người chết trong Không Gian Chinh Chiến.
Hạ Tuyết vẫy tay: “Lâm ngốc, chúng ta ở đây này.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy Hạ Tuyết, nở nụ cười, hơi thở chiến đấu trên người cũng lập tức tan biến.
Hắn bước nhanh hơn một chút đi tới: “Các ngươi đều đã đến rồi à.”
Hạ Tuyết tức giận nói: “Nói nhảm, nếu chúng ta không đến thì chẳng phải là không được nhận à.”
Lâm Mặc Ngữ cũng nhận ra lời nói của mình có chỗ thiếu sót, nở nụ cười ngại ngùng.
Tả Mai bỗng nhiên hỏi: “Ngươi đã lên cấp bao nhiêu rồi?”
Lâm Mặc Ngữ cũng không giấu diếm: “Cấp 22.”
Cái gì!
Hạ Tuyết hét lên một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.
Phong Tu cũng giật mình, làm sao mà đã lên tới cấp 22 rồi.
Lúc thi học kỳ mới chỉ là cấp bao nhiêu chứ, sao mới vài ngày không gặp mà đã lên cấp 22 rồi.
Hạ Tuyết đầy vẻ ngạc nhiên: “Ngươi luyện thế nào vậy, sao lên cấp nhanh thế?”
Lâm Mặc Ngữ hờ hững nói: “Cứ cày nhiều phó bản thì lên cấp thôi mà.”
Phong Tu trầm giọng nói: “Trong học viện có điện phó bản, bên trong có rất nhiều phó bản. Hơn nữa, có thể dùng điểm tích lũy để xóa bỏ thời gian hồi chiêu* của phó bản, có thể đi phó bản nhiều lần.”
(*) Là khoảng thời gian cần thiết để một kỹ năng, chiêu thức hoặc hoạt động nào đó có thể được sử dụng lại sau khi đã được kích hoạt hoặc thực hiện trước đó. Trong ngữ cảnh trò chơi, “thời gian hồi” (cooldown) thường được sử dụng để chỉ khoảng thời gian chờ trước khi người chơi có thể sử dụng lại một kỹ năng hoặc hành động.
Hạ Tuyết cũng biết về điện phó bản, gia đình họ biết nhiều thông tin hơn người bình thường.
Tả Mai không rõ lắm nên không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Hạ Tuyết hỏi: “Có phải ngươi vào phó bản trong điện Phó Bản không?”