Chương 174 - Chúng ta cược một trận, hỏi ngươi có dám không! (2)
hương 174: Chúng ta cược một trận, hỏi ngươi có dám không! (2)
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, đúng là như vậy.
Hạ Tuyết thở dài: “Ngươi có nhiều điểm, có thể tiêu xài thoải mái. Còn như ta thì không được, chỉ có từng đó điểm, phải tiết kiệm mà dùng.”
“Ngươi nên biết, điểm rất khó kiếm.”
Lâm Mặc Ngữ không biết nói gì, hắn cảm thấy điểm tuy khó kiếm nhưng cũng không đến nỗi quá khó.
Kiếm nhiều tiền thì khó nhưng để kiếm đủ điểm dùng hàng ngày, hẳn là không khó lắm.
Phong Tu trầm giọng nói: “Ngay cả khi ngươi có liên tục đi phó bản, tốc độ thăng cấp này cũng thực sự đáng ngạc nhiên.”
Mới mấy ngày mà đã lên cấp 22, thật sự khiến người ta giật mình.
Làm sao họ biết được, nếu không phải vì Lâm Mặc Ngữ đã dẫn dắt mọi người trong hai ngày qua.
Bây giờ hẳn là hắn có thể lên đến cấp 24 rồi.
Đối với Lâm Mặc Ngữ, việc thăng cấp không hề khó khăn.
Cùng với tiếng chuông vang lên, buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu.
Trên bục vốn dĩ trống trải, chỉ trong chớp mắt, đã xuất hiện thêm một người.
“Chào các bạn học viên, ta là chủ nhiệm phòng giáo vụ học viện Hạ Kinh, ta họ Khâu, mọi người có thể gọi ta là Khâu chủ nhiệm.”
“Trước tiên, xin chào mừng các bạn học viên đã có thể bước vào học viện Hạ Kinh.”
“Ta tin rằng trong thời gian học trung học, các ngươi đều là những thiên tài của trường. Trong kỳ thi học kỳ, các ngươi đã xuất sắc giành được danh hiệu thủ khoa thành phố, thủ khoa tỉnh, thậm chí là thủ khoa toàn quốc.”
“Nhưng những thành tích đó đều đã là quá khứ, từ bây giờ, các ngươi chính là những học viên mới của học viện Hạ Kinh.”
“Tại học viện Hạ Kinh, các ngươi sẽ học được những kiến thức mà trước đây chưa từng tiếp xúc, sẽ trải qua các phó bản, các trận chiến đủ thể loại.”
“Các lão sư hướng dẫn sẽ dạy cho các ngươi những kỹ năng mới, những cách thức sinh tồn khác nhau. Đồng thời, các ngươi cũng cần hoàn thành các nhiệm vụ do học viện giao phó.”
“Nhiệm vụ cụ thể đã được gửi đến thiết bị truyền tin của các bạn học viên, sau khi buổi lễ kết thúc các ngươi có thể tự mình kiểm tra.”
“Bây giờ ta sẽ giới thiệu sơ lược một chút. Trong học viện được chia thành học viên bình thường, học viên hệ học viện và học viên hàng đầu học viện.”
“Nghe có vẻ khó hiểu nhưng dần dần sẽ quen thôi.”
“Ba cấp bậc này sẽ được hưởng những tài nguyên khác nhau, vì vậy các bạn học viên hãy cố gắng vươn lên cao hơn. Càng đi xa, cuộc sống càng trở nên rực rỡ.”
…
Khâu chủ nhiệm tiếp tục bài phát biểu dõng dạc của mình.
Trên bầu trời, sau lớp mây mù.
Một vài người đứng lơ lửng trong không trung.
Bạch Ý Viễn cũng ở trong số đó: “Lão Khâu này, năm nào cũng nói những lời này, không thể đổi mới một chút sao.”
Ninh Thái Nhiên hừ một tiếng: “Ngươi giỏi thì lên làm đi.”
Từ hôm qua, Ninh Thái Nhiên đã bắt đầu cãi nhau với hắn ta, câu nào cũng mỉa mai hắn ta.
Bạch Ý Viễn cũng không bận tâm: “Được thôi, năm sau ta lên. Lão Mạnh, ngươi giúp ta viết bài phát biểu.”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Ta không viết đâu, ngươi cứ ứng khẩu* mà nói.”
(*) nói ngay thành văn, thành thơ mà không cần chuẩn bị trước.
Nét mặt của Bạch Ý Viễn đột nhiên xụ xuống: “Lão Mạnh, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”
Mạnh An Văn quay đầu không quan tâm đến hắn ta.
Khâu chủ nhiệm nói liên tục trong hai mươi phút, cuối cùng cũng đã nói hết những gì cần nói.
Có lời hữu ích nhưng cũng có những lời vô ích, dù sao cũng phải nghe.
Tiếp theo, hắn ta chuyển hướng sang chủ đề khác: “Trong buổi lễ khai giảng, chúng ta còn có một tiết mục truyền thống, đó là phần thi đấu giữa học viên cũ và học viên mới mà mọi người đều mong đợi.”
“Học viên cũ có thể khiêu chiến với học viên mới, học viên cũ sẽ phải trả một số điểm tương ứng.”
“Học viên mới có thể từ chối nhưng nếu học viên mới thắng, thì điểm của học viên cũ sẽ thuộc về học viên mới.”
“Tất nhiên, dù thắng hay thua, học viên mới cũng không cần trả bất cứ thứ gì.”
Ngay khi Khâu chủ nhiệm vừa dứt lời, một nhóm học viên cũ bước lên bục.
Bạch Ý Viễn khinh thường nói: “Lại là trò cũ, chẳng qua là muốn đàn áp học viên mới, cho bọn họ biết trời cao đất rộng, có gì hay ho.”
Ninh Thái Nhiên lại không nghĩ vậy: “Những học viên mới này đều là các thủ khoa từ khắp nơi, từ thành phố đến tỉnh, tự cho mình là thiên tài, kiêu ngạo không chịu nổi. Không chèn ép bọn họ một chút, cái mông của họ có thể vểnh lên tận trời.”
Bạch Ý Viễn đương nhiên hiểu lý lẽ của hắn ta, Bạch Ý Viễn cười hì hì nói: “Chỉ là không biết có ai sẽ khiêu chiến với Lâm Mặc Ngữ hay không.”
Khiêu chiến với Lâm Mặc Ngữ?
Mạnh An Văn bình thản nói: ‘Không ai lại thiếu suy nghĩ như vậy đâu.”
Thật không ngờ lại có tiết mục như thế này.
Thật không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.
Thắng thì có thưởng, thua cũng không sao, cùng lắm chỉ mất mặt thôi.