Chương 1737: Đối nội phải biết đoàn kết, đối ngoại thủ đoạn phải quyết đoán (1)
Thậm chí có cơ hội để linh hồn tiến thêm một bậc, từ Tam Phẩm lên Tứ Phẩm.
Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã chạm đến ranh giới giữa Tam Phẩm và Tứ Phẩm, khả năng đột phá trong lễ rửa tội này là rất lớn.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh mạnh mẽ khác giáng xuống, che khuất ánh sao, mọi biến đổi đều đột ngột dừng lại.
“Cường giả! Ít nhất là cường giả cấp Thần Vương!”
Lâm Mặc Ngữ thầm kinh hãi.
Pháp tắc của đại thế giới không phải dễ dàng ngăn trở.
Có khả năng làm được điều này, ít nhất phải là cường giả cấp Thần Vương, thậm chí có thể là thần tôn.
Luồng sức mạnh này bao phủ lấy hắn, linh hồn nhạy bén cho Lâm Mặc Ngữ biết đối phương không có ác ý.
Vì vậy, Lâm Mặc Ngữ cũng không phản kháng.
Cùng với sự giáng xuống của luồng sức mạnh này, âm thanh trong trẻo của linh hồn vang lên: “Ai dám ức hiếp hậu bối Nhân tộc của ta?”
Lâm Mặc Ngữ nhận ra giọng nói này, chính là nữ tử hắn đã gặp ở lõi thế giới.
Ánh mắt nhìn qua, quả nhiên là nàng ta.
Bóng dáng thanh khiết, như tiên nữ bước trên ánh sao mà đến.
Trước mặt nàng ta, còn có một vị thần tôn vĩ đại đứng sừng sững.
Lâm Mặc Ngữ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là một vị thần tôn mạnh ngang ngửa với thần tôn Kiếm Lan.
Chính vị thần tôn này đã ra tay ngăn chặn lễ rửa tội theo pháp tắc của đại thế giới của hắn.
Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt, Lâm Mặc Ngữ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.
Khi họ đến, sau lời nói của nữ tử, tất cả áp lực đè nặng lên hắn đều đều tan biến như “chuột thấy mèo”.
Lâm Mặc Ngữ thấy buồn cười, hóa ra cường giả của đại thế giới cũng biết “mềm nắn rắn buông”!
Ai mạnh kẻ đó có lý, quy tắc này vẫn phổ biến ở đại thế giới.
“Nhân tộc thì sao, đây không phải lãnh thổ của các ngươi!”
Âm thanh linh hồn mạnh mẽ vang lên, sức mạnh khủng khiếp quét qua bầu trời đầy sao.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một người có vóc dáng cường tráng, đỉnh đầu có mọc sừng trâu, trông giống Nhân tộc đến sáu, bảy phần.
Không biết đây là chủng tộc gì, nhưng trông có vẻ như là nửa người bò.
Ánh mắt hung dữ tàn độc, Lâm Mặc Ngữ nhìn thẳng vào mắt gã ta, tựa như thấy được một vùng biển máu chất đầy xác chết.
Đây cũng là một kẻ tàn nhẫn giết người không gớm tay.
Thần tôn Nhân tộc đi đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ, đứng chắn giữa Lâm Mặc Ngữ và thần tôn Ngưu Đầu.
Ánh mắt ông vô cùng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi thở uy hiếp, không hề nhượng bộ: “Vậy ngươi có thể thử xem!”
Pháp tắc cuồn cuộn tỏa ra từ phía sau lưng ông, hóa thành đủ loại binh khí khác nhau.
Tựa như có thể đánh một đòn rung chuyển đất trời bất cứ lúc nào vậy.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên nặng nề vô cùng.
“Mau lui lại!”
Cường giả Chân Thần của các chủng tộc chợt tái hết cả mặt, ai nấy đều vội vàng lui về phía sau.
Một khi cường giả Thần Tôn giao chiến, tất cả bọn họ đều sẽ bị vạ lây, sống chết khó mà nói chắc được.
Ánh mắt của thần tôn Ngưu Đầu cũng lóe lên sự nguy hiểm, gã ta siết chặt nắm tay, pháp tắc Quyền Thượng liên tục nổ vang.
Người phụ nữ Nhân tộc đã từng có duyên gặp mặt Lâm Mặc Ngữ một lần nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, sư tôn có thể bảo vệ ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không nói gì, trông hắn như thể bị dọa sợ thật vậy.
Chỉ là một siêu thần giả tầm thường mà thôi, đối mặt với thần tôn thì không sợ hãi thì mới là lạ.
Biểu hiện của Lâm Mặc Ngữ ở trong mắt người khác là hết sức bình thường.
Sau khi hai bên ở giằng co hơn mười giây, thần tôn Ngưu Đầu bỗng nhiên thả lỏng nắm tay ra, chậm rãi lui về phía sau.
“Gã ta lùi bước rồi!”
“Vừa rồi còn dữ lắm cơ mà, giờ đã chịu thua rồi à?”
Lâm Mặc Ngữ thầm giật mình, trong khoảnh khắc này, hắn thấy được sự mạnh mẽ của Nhân tộc ở đại thế giới.
Thật đúng như Antares đã nói, ở đại thế giới, Nhân tộc cũng là một chủng tộc mạnh, không hề yếu kém hơn bất cứ chủng tộc nào khác.
Hiện tại xem ra quả thật đúng là như thế.
Sau khi thần tôn Ngưu Đầu bước giật lùi về sau tầm trăm mét, gã ta truyền Linh Hồn Chi Âm: “Nếu thằng nhóc Nhân tộc của các ngươi đã đứng ra như vậy thì cho các ngươi mang đi đấy.”
Nói vậy cũng coi như là tự tạo đường lui cho chính mình, thần tôn luôn phải giữ thể diện, Lâm Mặc Ngữ có thể hiểu được.
“Chúng ta đi!” Thần tôn Nhân tộc khẽ quát một tiếng, vung tay lên cuốn theo Lâm Mặc Ngữ, nhanh chóng rời đi.
Sau khi đã bay ra xa mấy vạn dặm, thần tôn Nhân tộc ngừng lại, vung tay ném một vòng sáng ra.
Vòng sáng nổ tung giữa tinh không, hóa thành một cái phi thuyền dài chừng hai mươi mét.
Ba người bước vào trong phi thuyền, phi thuyền lập tức biến thành một quầng sáng, biến mất tăm mất tích.
Phi thuyền nhanh chóng lao vun vút trong tinh không, trong nháy mắt đã đi hàng ngàn dặm, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với cánh Vong Linh.