Chương 1738: Đối nội phải biết đoàn kết, đối ngoại thủ đoạn phải quyết đoán (2)
Dù tốc độ đã nhanh đến vậy nhưng khi đứng ở trong phi thuyền nhìn ra, sao trời bên ngoài vẫn đang thong thả chuyển động.
Giống như nó không hề di chuyển được chút nào.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi cảm thán trong lòng, đại thế giới quả không hổ danh là đại thế giới, thật sự khác hẳn với tiểu thế giới.
Sự rộng lớn và hùng vĩ của đại thế giới đã vượt qua sức tưởng tượng của bản thân.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ra tinh không bên ngoài qua cửa sổ của chiếc phi thuyền, phi thuyền rời xa tiểu thế giới, làn sương mù dày đặc đại diện cho tiểu thế giới đã biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi từ biệt quê nhà của mình, trong ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ thoáng qua chút cảm xúc không nỡ, tâm trạng cũng cực kỳ phức tạp.
Một mùi trà tao nhã xộc vào mũi, tinh thần của Lâm Mặc Ngữ cũng bừng tỉnh vì mùi hương này.
Thần tôn Nhân tộc ngồi ở trên bàn trà, còn bên cạnh là người phụ nữ đang pha trà.
“Tiểu hữu, lại đây uống chén trà đi.” Thái độ của thần tôn rất hòa ái, giống như một ông cụ hiền từ, không hề kiêu ngạo kiểu cách.
Trông ông khác hẳn dáng vẻ nghiêm nghị đầy khí phách vừa rồi, tưởng như là một người khác hoàn toàn.
Sự trái ngược trước sau có hơi lớn.
Lâm Mặc Ngữ ngửi mùi trà thơm, nhớ đến từng khung cảnh ở tiểu viện Bạch Thần.
Cũng không biết sau này còn có cơ hội được gặp lại thầy mình nữa hay không.
Người phụ nữ thấy Lâm Mặc Ngữ không nhúc nhích, cho rằng hắn đang bị căng thẳng quá mức: “Không phải căng thẳng, sư tôn dễ nói chuyện lắm.”
Thần tôn cũng cho rằng Lâm Mặc Ngữ đang căng thẳng: “Tiểu hữu mới bước vào đại thế giới, có thể là vẫn chưa thích nghi được, nhưng mà cũng không sao, cứ từ từ rồi quen thôi.”
Người phụ nữ rót trà, trông sườn mặt rất thanh tú.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra nàng ấy cực kì tập trung.
Không phải cái kiểu châm trà tùy tiện, cũng không phải là vì cung kính đơn thuần, mà là thật sự chăm chú hết lòng, giống như biến chuyện này trở thành một hình thức tu luyện.
Người phụ nữ không chỉ có rót trà cho thần tôn mà còn rót một chén cho Lâm Mặc Ngữ: “Lại đây uống chút đi.”
Nàng ấy cho rằng Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được, giọng nói lạnh nhạt cũng dịu đi phần nào: “Ta tên là Cốc Thanh Tuyền, ngươi tên là gì?”
Lâm Mặc Ngữ đi đến bên cạnh bàn trà, làm lễ với thần tôn và Cốc Thanh Tuyền: “Vãn bối Lâm Mặc Ngữ, kính chào thần tôn tiền bối, kính chào Cốc tiền bối.”
Trong mắt thần tôn và Cốc Thanh Tuyền, lúc này Lâm Mặc Ngữ mới coi như là đã phản ứng lại được.
Tình huống thế này bọn họ đã thấy nhiều rồi, không thấy có gì lạ cả.
Thần tôn mỉm cười: “Danh hào của lão phu là Dạ Phong.”
Cốc Thanh Tuyền khẽ mỉm cười: “Không cần phải khúm núm như vậy, nhưng mà ngươi như bây giờ cũng coi là bình thường, về sau sẽ hiểu thôi.”
Lâm Mặc Ngữ đã thích nghi từ lâu rồi, chẳng qua là hắn không giỏi nói chuyện cho nên mới khiến cho người khác nảy sinh hiểu lầm.
Thần tôn Dạ Phong: “Lâm tiểu hữu có thể đi ra từ tiểu thế giới thì chắc chắn là thiên tài khó gặp rồi.”
“Ngày đó Thanh Tuyền có duyên gặp được tiểu hữu ở tiểu thế giới, lúc trở về đã nói với lão phu rằng tiểu hữu là nhân tài hiếm có.”
“Còn đưa ngọc bội tiếp dẫn cho tiểu hữu, thế nên lần này lão phu mới có thể cảm ứng được mà đi đến tiếp dẫn.”
Nghe đến đây, Lâm Mặc Ngữ coi như đã hiểu rõ.
Hóa ra thần tôn Dạ Phong và Cốc Thanh Tuyền có thể kịp thời xuất hiện đều là vì ngọc bội tiếp dẫn kia.
Lâm Mặc Ngữ lấy ngọc bội ra, mặt trước có khắc một tòa sơn cốc non xanh nước biếc, mặt sau thì có khắc một chữ “Tuyền”.
Ngọc bội trùng khớp với tên của Cốc Thanh Tuyền.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nếu tiền bối không tới thì vãn bối sẽ ra sao?”
Thần tôn Dạ Phong nở nụ cười hiền từ: “Cũng chẳng ra sao cả. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, trong số đó cũng có cường giả Nhân tộc của chúng ta.”
“Trước mắt bao nhiêu người như vậy, chủng tộc khác không dám làm gì ngươi, cùng lắm là ra oai phủ đầu, hù dọa ngươi một chút thôi.”
“Nếu thật sự ra tay với ngươi thì sẽ rước họa trả thù của Nhân tộc chúng ta, phá hủy mấy ngôi sao lớn là chuyện hết sức bình thường.”
Phá hủy mấy ngôi sao lớn...
Thần tôn Dạ Phong nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng bâng quơ, không mang theo một chút sát khí nào.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Hắn biết, cái gọi là ngôi sao lớn đó chính là những ngôi sao có thể chứa hàng tỉ sinh linh đang sinh sống.
Nhân tộc trả thù mà động tí là hủy diệt ngôi sao, kiểu trả thù này quá mức tàn nhẫn rồi.