Chương 1879: Phần thưởng hậu hĩnh, nhiệm vụ tôi luyện (1)
Sau khi pháp tắc được rót vào, cầu Pháp Tắc bắt đầu sáng lấp lánh.
Khi mà pháp tắc được rót vào ngày càng nhiều, ánh sáng trên cầu Pháp Tắc cũng ngày càng mãnh liệt.
Đến khi pháp tắc rót đầy toàn bộ, lúc này cầu Pháp Tắc đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Nó cực kỳ rực rỡ trong tay Lâm Mặc Ngữ trong tay, ánh sáng chói lóa khiến người ta không thể mở mắt.
Màu xám trắng đan xen, nhìn qua trông như phiên bản thu nhỏ của một tinh cầu kỳ lạ.
Trong cái chết tiềm ẩn sự sống, trong sự sống lại có cái chết.
Cầu Pháp Tắc chuyển mình biến thành sao Pháp Tắc.
Chu Thiên nhận lấy cầu Pháp Tắc từ tay Lâm Mặc Ngữ: “Tốt lắm, đây là sao Pháp Tắc thuộc về ngươi, sau này sẽ xuất hiện trong biển Pháp Tắc của thành Thần.”
“Nhiệm vụ này của ngươi cũng coi như hoàn thành viên mãn, phần thưởng cụ thể sẽ được thông báo sau.”
“La lão nhân, bọn ta đi trước, lần này cảm ơn sự hợp tác của ngươi.”
La Càn Khôn hừ một tiếng: “Cút đi, sau này không có việc gì thì đừng tới đây, có việc cũng đừng hòng, lão phu không muốn gặp ngươi.”
“Chuyện này không do ngươi quyết!” Chu Thiên cười ha hả, dẫn mọi người rời đi.
Trên đường đi, Chu Thiên hỏi: “Thông qua ngôi sao kỳ lạ có thể lĩnh hội pháp tắc Bất Tử không?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, không chắc lắm: “Có lẽ là được nhưng độ khó không nhỏ.”
Chu Thiên nói bâng quơ: “Pháp tắc bậc thứ nhất, sao có thể dễ dàng được.”
“Sao trời kỳ lạ không chỉ có một, trong thành Thần cũng có nhưng chưa từng có ai có thể lĩnh hội được pháp tắc Bất Tử từ trên đó, ngươi là người đầu tiên.”
Lâm Mặc Ngữ vội vàng giải thích: “Ta không thông qua sao trời kỳ lạ để lĩnh hội pháp tắc Bất Tử, ở tiểu thế giới, ta đã khống chế pháp tắc Bất Tử rồi. Chỉ là thông qua sao trời kỳ lạ có thể cảm ngộ, tăng cường pháp tắc.”
Chu Thiên gật đầu: “Ta biết, dù sao đi nữa, sao trời kỳ lạ thực sự tồn tại pháp tắc Bất Tử, chỉ là đám người kia quá ngu ngốc không thể lĩnh hội được.”
“Một lũ nhóc đứa nào cũng tự xưng là thiên tài siêu cấp, tự cho mình là yêu nghiệt, giờ ra xem ra chẳng là gì cả.”
“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ để lão phu lo, sau khi ngươi về nên làm gì thì làm.”
“Chăm chỉ tu luyện, cố gắng làm nhiệm vụ, đừng kiêu ngạo.”
Chu Thiên giống như một trưởng bối, ân cần dạy bảo Lâm Mặc Ngữ.
“Ta sẽ không lơ là.”
Khi chia tay, ba người Chúc Hồng Vũ đều gửi lời mời đến Lâm Mặc Ngữ, mời hắn đến tinh hệ của mình làm khách.
Lúc này, thái độ của ba người đối với Lâm Mặc Ngữ cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn mập mờ ám chỉ nhà mình có một vài người cháu gái không tồi.
Lâm Mặc Ngữ nhớ lại những gì Chu Thiên đã nói.
Trong biển Pháp Tắc ở thành Thần có rất nhiều sao Pháp Tắc.
Lâm Mặc Ngữ đã hiểu được khuôn mẫu chiến trường tu luyện của Nhân Hoàng.
Biển Pháp Tắc thật sự tồn tại bên trong thành Thần, là bảo vật của Nhân tộc và là một trong số những di sản truyền thừa quan trọng nhất.
Có rất nhiều sao Pháp Tắc, được những nhà hiền triết dùng tinh hoa cả đời của họ để ngưng tụ lại vào cuối đời.
Bọn họ là bia mộ của các nhà hiền triết Nhân tộc.
Cũng có một vài sao Pháp Tắc giống như dạng mà Lâm Mặc Ngữ đã làm, dùng cầu ngọc Pháp Tắc để hình thành nên.
Nhưng làm như vậy thì sao Pháp Tắc không thể tồn tại được hàng ngàn vạn năm.
Cứ sau vài chục năm hoặc hơn trăm năm lại phải tiến hành truyền thêm pháp tắc để duy trì sự tồn tại của sao Pháp Tắc.
Thực lực càng mạnh, thì pháp tắc càng mạnh, khoảng cách thời gian của mỗi lần cũng càng dài hơn.
Sao Pháp Tắc nằm ở thành Thần, chiến trường tu luyện Nhân Hoàng chiếu hình biển pháp tắc bên trong thành Thần tạo nên một thế giới ảo.
Thông qua pháp tắc Thời Gian, tu luyện giả có thể có nhiều thời gian hơn để lĩnh hội.
Nhưng ảnh xạ đó vẫn chưa hoàn chỉnh.
Chu Thiên nói rằng còn có một bộ phận sao Pháp Tắc không thể chiếu hình được, bắt buộc phải đến thành Thần mới thấy được.
Trở lại ngôi sao 98-1, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Vượt quá mong đợi, vô cùng thành công.
Những gì hắn làm trước đó là để nghiệm chứng trạng thái của các nhiệm vụ hắn đã gửi.
Đây là một pháp tắc hoàn toàn mới, hơn nữa còn là pháp tắc cấp một, cho nên Lâm Mặc Ngữ rất mong chờ rằng phần thưởng hắn nhận được sẽ như thế nào.
Đoán chừng phần thưởng sẽ rất nhiều.
Từ xa đã nhìn thấy Nhậm Cường đang đợi ở cửa của trung tâm nhiệm vụ.
Vẻ mặt của tên nhóc đó vô cùng sốt sắng, nhìn ngó xung quanh, lúc nhìn thấy hắn, đôi mắt của lập tức sáng lên.
Lâm Mặc Ngữ theo bản năng cảm thấy, không lẽ ở nhà tên này còn một đứa em gái.
Nhậm Cường đi tới, vẫn nhìn trái nhìn phải, thận trọng nói: “Vực chủ đại nhân đi rồi sao?”
“Đi rồi, sao ngươi sợ bọn họ thế?” Lâm Mặc Ngữ hỏi hắn ta.
Nhậm Cường thản nhiên nói: “Là do ta nhát gan. Đấy là vực chủ đó, không phải người bình thường đâu, sao ta có thể không sợ cho được.”