Chương 1892: Thần tôn ngã xuống, Lệ Lưu Tinh (3)
Ngay cả những người đang chấp hành nhiệm vụ cũng vậy.
Tình trạng nhiệm vụ của họ được ghi lại, và sẽ tiếp tục cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Trở lại thế giới hiện thực, trong mắt Nhậm Cường vẫn hiện lên sự căng thẳng: “Không ngờ thực sự là chiến tranh sắp đến nhưng quá là sớm luôn rồi.”
Lâm Mặc Ngữ có thể nhận ra được sự lo lắng trong lời nói của hắn ta, dường như đang sợ chiến tranh sẽ đến: “Ngươi sợ hả?”
Nhậm Cường lắc đầu: “Không sợ, là Nhân tộc thì sẽ không sợ, chỉ là đến sớm quá, ta vẫn chưa đủ mạnh.”
“Ta chỉ mới đạt cảnh giới Siêu Thần, trong hoàn cảnh bình thường, ta không thể rời khỏi tinh hệ của mình để tham gia vào chiến trường chân chính được.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nói ta biết đi, chiến tranh trước đây đã xảy ra như thế nào vậy? Ta không thấy trong tư liệu.”
Hắn từng tra tư liệu rồi nhưng trong đó rất ít mô tả cụ thể về chiến tranh.
Hắn biết mình vẫn chưa đủ quyền hạn nên chưa thể đọc được các tư liệu chi tiết hơn.
Đối với chiến tranh ở đại thế giới, Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không biết gì cả, không biết so chiến tranh ở tiểu thế giới thì có gì khác nhau hay không.
Nhậm Cường yếu ớt nói: “Ta không biết chiến tranh trong tiểu thế giới của các ngươi thế nào nhưng chiến tranh ở đại thế giới rất tàn khốc.”
“Những cường giả chân chính khi chiến đấu, có thể hủy diệt cả ngân hà. Nhưng ngôi sao sinh mệnh như chúng ta, trước mặt thần tôn thì chỉ cần một ngón tay thôi.”
“Thậm chí cả tinh hệ cũng không chịu được mấy chiêu của họ đâu.”
“Nhưng đây vẫn chưa phải là điều rắc rối nhất...”
Nhậm Cường không giữ lại điều gì, nói ra hết những gì mà hắn ta biết.
Gia tộc của hắn ta có mấy ngàn năm lịch sử, đã từng xuất hiện khá nhiều chân thần, tham gia quân đội, cũng từng lên chiến trường thực sự.
Với sự miêu tả của hắn ta, cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu biết đôi chút về chiến tranh ở đại thế giới.
Chiến tranh ở đại thế giới, có thể chia làm ba loại.
Một loại là chiến tranh biên giới, loại chiến tranh này nổ ra ở biên giới, quy mô cũng không lớn, có thể xem như là xung đột quy mô nhỏ, trong hầu hết các trường hợp thì thần vương rất hiếm khi ra tay.
Loại thứ hai là chiến tranh xâm lược, trong đó một chủng tộc nào đó đi xâm lược một chủng tộc khác. Tùy theo quy mô lớn nhỏ của cuộc xâm lược, nó có thể chia làm chiến tranh cục bộ và chiến tranh toàn diện.
Loại thứ ba là loại tàn khốc nhất, đại chiến diệt tộc.
Một khi loại chiến tranh này bùng nổ, cuối cùng nó sẽ kết thúc bằng sự diệt vong của một chủng tộc nào đó.
Nó đã vượt ra khỏi cục diện không bao giờ kết thúc, mà là không chết thì không dừng, dù chỉ là một con sâu cũng không để lại.
Khả năng lớn nhất là sẽ hủy diệt cả tinh hệ, dùng pháp tắc mạnh mẽ nhất để cày đi cày lại nhiều lần.
Trong lịch sử của đại thế giới, số lượng chủng tộc bị diệt vong đếm không xuể, Nhân tộc suýt nữa cũng gặp phải vận mệnh này.
Nhậm Cường nói không ngớt nhưng sau đó vẻ mặt hắn ta vẫn lo lắng: “Không biết lần này quy mô xâm lược của tộc Ác Ma sẽ như thế nào nữa, là chiến tranh toàn diện, hay là chiến tranh cục diện?”
“Với cả tộc Ác Ma rất giỏi trong việc ẩn náu, rất có thể bọn chúng sẽ vòng qua chiến trường tiền tuyến, đến hậu phương để tiến hành tàn sát.”
“Nhưng may là đã có mạng lưới Nhân Hoàng theo dõi, ác ma quá mạnh sẽ không vào được, nếu tiến vào cũng chỉ là những ác ma cảnh giới Siêu Thần mà thôi.”
Lâm Mặc Ngữ đã hiểu tại sao mạng lưới Nhân Hoàng lại yêu cầu toàn bộ cảnh giới Siêu Thần ở tinh hệ của mình không được phép ra ngoài.
Chủ yếu là để tránh được tộc Ác Ma tiến hành tập kích.
“Thật không ngờ, khi tiểu thế giới và ác ma đánh nhau, rồi đến đại thế giới, đối thủ vẫn là đại thế giới.” Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hơi buồn cười, sự sắp xếp của vận mệnh đúng là kỳ diệu.
Cứ như thể hắn được sinh ra để đối đầu với tộc Ác Ma vậy.
Ác ma của đại thế giới, không phải hắn chưa từng giết.
Lần này nếu bọn chúng dám tới đây, vậy thì giết thôi, giết cho thật đã.
Lâm Mặc Ngữ vỗ Nhậm Cường, hắn nói: “Không cần phải lo lắng, lo lắng cũng vô dụng thôi.”
“Cái khác không dám nói, nếu như người tới đây chỉ là ác ma cảnh giới Siêu Thần, tinh hệ số 98 sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”
Lâm Mặc Ngữ nói rất chắc chắn, hắn dám nói một câu, chân thần dưới hắn là vô địch.
Hơn nữa loại vô địch này, là vô địch thực sự, không dùng số lượng để bù đắp được.
Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Lời nói của Lâm Mặc Ngữ làm Nhậm Cường có lòng tin hơn, sắc mặt của hắn ta cũng tốt hơn rất nhiều...
Thực lực của Lâm Mặc Ngữ mạnh cỡ nào, hắn ta rất rõ.
Chỉ cần không phải là ác ma cảnh giới Chân Thần đến thì không có gì phải lo lắng hết.
Hai người rời khỏi phòng nhiệm vụ, đi tới bên ngoài trung tâm nhiệm vụ.