Chương 1893: Là do ta lo lắng nhiều rồi (1)
Vốn dĩ có rất nhiều người trên quảng trường, mạng lưới Nhân Hoàng của tinh vực Chu Tước tạm thời đóng lại, nhiệm vụ hệ thống tạm thời ngừng lại, không có mạng lưới Nhân Hoàng, giao dịch trung tâm cũng không thể không đóng cửa.
Tu luyện giả rời khỏi trung tâm nhiệm vụ, trung tâm giao dịch, tụ tập trên quảng trường, chờ đợi bước mệnh lệnh tiếp theo.
Chiến tranh sắp bắt đầu, không ai biết cuộc chiến tranh này sẽ lan rộng đến mức nào và nó sẽ liên lụy đến bao nhiêu tinh hệ.
Thiên hà số 98 cách biên giới chỉ một năm ánh sáng.
Nhìn thì trông có vẻ rất xa nhưng thật ra đối với các cường giả như thần tôn, năm ánh sáng là rất gần.
Cho dù là thần vương đi nữa, dùng thiết bị bay cấp Thần Vương, năm ánh sáng cũng không coi là xa.
Khả năng khói lửa chiến tranh lan tới không phải không có.
Trên mặt mỗi người đều có vẻ nghiêm trọng, rất căng thẳng.
Trên không trung có một đám mây đen bay tới, uy áp khổng lồ quét tới.
Một chiếc chiến hạm bay tới, dừng lại ở trong tinh không.
Chiến hạm không tiến vào ngôi sao 98-1, chỉ bởi vì chúng nó quá lớn, cho dù dừng ở trong tinh không cũng có thể thấy rõ.
“Chiến hạm cấp Thần Vương của Nhân tộc!” Nhậm Cường lẩm bẩm nói: “Chiến hạm cấp Thần Vương đều được điều động rồi, xem ra quy mô xâm lược của đối phương khá lớn.”
Tim vừa mới được thả lỏng, giờ lại lập tức treo lên.
Tiếng nghị luận sôi nổi khắp mọi nơi, cũng từ đó mà Lâm Mặc Ngữ biết được sương sương, chiến hạm dừng ở trong tinh không là chiến hạm cấp Thần Vương của Nhân tộc, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ, bản thân nó cũng đủ để so kè với thần vương.
Ngay cả chiến hạm cấp Thần Vương cũng được điều động, điều này đã chứng minh rằng quy mô của trận chiến tranh này sẽ không hề nhỏ.
“Tất cả chân thần, thần vương nghe lệnh, theo chỉ thị tiến vào chiến hạm.”
Âm thanh to lớn vang vọng tinh thần, truyền đến tai mỗi người.
Một chiếc chiến hạm theo đó mà hạ xuống, thực sự tiến vào phạm vi ngôi sao, dừng ở giữa không trung.
Uy nghiêm càng mãnh liệt, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy ngột ngạt.
Chiến hạm dài hơn ngàn km, giống như một con mãnh thú thuở hồng hoang, dừng lại giữa không trung.
Chân thần và thần vương ở đây đều bay vào chiến hạm.
Tinh hệ số 98, là tinh hệ cấp thấp, chân thần khá ít, thần vương cũng không nhiều.
Mang theo tất cả chân thần và thần vương, chiến hạm nhanh chóng cất cánh, sau đó như bọt biển, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Lâm Mặc Ngữ cảm giác được hơi thở pháp tắc Không Gian, chiến hạm vận dụng pháp tắc Không Gian, trực tiếp xuyên qua không gian để rời đi.
Lại một lần nữa làm cho Lâm Mặc Ngữ nhìn chiến hạm của Nhân tộc với cặp mắt khác xưa.
Chiến hạm đưa chân thần và thần vương lao tới chiến trường.
Mà các siêu thần giả vẫn đang chờ mệnh lệnh khác.
Trước có thần tôn ngã xuống, sau lại điều động chiến hạm cấp Thần Vương, quy mô của trận chiến này chắc chắn rất lớn.
Chiến tranh đã đến, cho dù bọn họ như bia đỡ đạn cũng không bằng siêu thần giả được, cũng sẽ có chiến trường thuộc về bọn họ.
Rất nhanh, mệnh lệnh mới được truyền xuống.
[Tất cả tu luyện giả cảnh giới Siêu Thần ra ngoài trấn thủ tinh hệ của mình, phòng ngừa tộc Ác Ma đánh lén.]
[Mạng lưới Nhân Hoàng đã mở, mọi người nghe theo mệnh lệnh hành động, không được vi phạm, nếu không sẽ bị trừng phạt.]
Mệnh lệnh này không chỉ áp dụng cho tinh hệ số 98, mà cho tất cả các tinh hệ gần đó.
Các siêu thần giả lần lượt cất cánh bay lên không trung, nhanh chóng rời khỏi Tinh Thần, tới tinh hệ bên ngoài để trấn thủ.
Nhâm Cường thấp giọng nói: “Ta vừa mới nói, trong tộc Ác Ma có một chi nhánh, có năng lực ẩn náu vô cùng mạnh mẽ.”
“Cho dù có mạng lưới Nhân Hoàng tiến hành theo dõi cũng không thể bảo đảm là tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.”
“Đã từng xảy ra chuyện tộc Ác Ma lén lút lẻn vào tinh hệ sự sống, tiến hành tàn sát 09.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ tới tộc Hắc Manh lúc trước, cũng im hơi lặng tiếng mà lẻn vào.
Thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn từng nghi ngờ rằng, có phải có chủng tộc khác đã sai khiến tộc Hắc Manh làm loại chuyện hay không.
Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của tộc Hắc Manh mà làm chuyện gì đó đắc tội với Nhân tộc thì thật không khôn ngoan, có lẽ còn tồn tại âm mưu nào khác đằng sau nó.
Nếu liên hệ cuộc xâm lược hiện tại của tộc Hắc Manh và tộc Ác Ma lại với nhau, Lâm Mặc Ngữ đã nảy ra một suy nghĩ hoàn toàn mới.
“Có thể là một cuộc thí nghiệm hay không...”
Hắn suy tư, sự kiện tộc Hắc Manh lẻn vào, rất có khả năng là thí nghiệm của tộc Ác Ma.
Có lẽ bọn họ đang kiểm tra, liệu có thể tránh được giám sát của mạng lưới Nhân Hoàng không, để họ thuận lợi lẻn vào.
Sau khi xác định khả thi, mới phát động cuộc chiến tranh này.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Sắc mặt Nhậm Cường hơi biến đổi, hắn ta vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không có gì, ta nghĩ tới một ít chuyện thôi, trước tiên ngươi đừng nói gì hết, để ta suy nghĩ một chút.”