Chương 1897: Ác ma đột kích, sao có thể khoanh tay đứng nhìn (1)
Ngay khoảnh khắc ác ma khổng lồ bay ra, La Càn Khôn nâng tay lên, pháp tắc ngưng tụ trên đầu ngón tay trông như ông sắp ra tay vậy.
Nhưng sau đó ông lại thả tay xuống, trong mắt lộ ra ý cười: “Phải coi thử chiến lực hiện tại của đám nhóc này thế nào.”
Ông vốn đã có thể dễ dàng tiêu diệt được con ác ma xuyên không gian này.
Chẳng qua ông muốn xem thử hiện tại hậu bối của Nhân tộc có thực lực ra sao.
Dù sao có ông ở đây rồi thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Cho dù có vài người chết thì cũng là do bản thân không đủ thực lực.
Chiến tranh luôn tàn khốc, làm gì có chuyện không có người chết.
La Càn Khôn đã sống ngàn vạn năm, trải qua vô số trận chiến từ lớn tới nhỏ nên trong lòng hoàn toàn không để ý tới những cái chết lẻ tẻ.
Ác ma có hình cầu khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thuật Dò Thám lần lượt hiện ra, rơi vào thân ác ma.
[Ác Ma Cự Huyệt]
[Cấp độ: cấp Chân Thần]
[Đặc tính: Bẩm sinh đã có năng lực nhảy xuyên không gian, bên trong cơ thể không gian độc lập, lực tấn công của bản thân yếu nhưng lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.]
Lâm Mặc nhìn thấy thông tin, lẩm bẩm: “Đây có khác nào tàu vận chuyển đâu?”
Bản thân có sức tấn công yếu, cũng không biết yếu tới mức nào.
Chẳng qua nếu công dụng chính của nó là vận chuyển binh lính thì chắc chắn trong cơ thể nó có ác ma khác.
Nhưng kể từ khi nó xuất hiện, đã trôi qua một giây rồi mà cũng không có con ác ma nào xuất hiện.
Thời gian một giây đối với tu luyện giả không phải ngắn, có thể làm rất nhiều chuyện.
Sao có thể không có một tí động tĩnh.
Đột nhiên, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy mấy cái bóng đen hư ảo lướt qua.
Chính xác mà nói, hắn không nhìn thấy đối phương.
Là đối phương đã vào phạm vi pháp tắc của hắn, khiến không gian xuất hiện vài thay đổi nhỏ, nên hắn mới cảm nhận được.
“Cẩn thận! Đám ác ma đang tới!”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ vang vọng khắp tinh không, âm thanh của linh hồn vang dội ra bên ngoài.
Đám ác ma tới rồi?
Tất cả mọi người nghe được giọng nói của Lâm Mặc Ngữ nhưng họ vẫn chưa thấy ác ma.
Tinh không trống không, ác ma ở đâu ra?
Bên trong Chiến Thần Điện, La Càn Khôn cười xấu xa: “Mấy tên nhóc sắp gặp chuyện rồi, ám ma không dễ đối phó đâu.”
Lâm Mặc Ngữ có toàn bộ quyền điều khiển bên trong phạm vi pháp tắc.
Hắn đã bắt được một tí nhiễu động nhỏ trong không gian mà ám ma đã gây ra.
Tuy rằng không nhìn thấy ám ma, nhưng nó thực sự tồn tại.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi rung lên, từng đạo pháp tắc bay về phía ám ma.
Pháp tắc biến thành rồng, há miệng cắn, trong đó có chứa sức mạnh tử vong của pháp tắc Bất Tử và pháp tắc Tàn Sát.
Hai loại pháp tắc hỗ trợ lẫn nhau, sức mạnh tăng lên không ít.
Ám ma không nghĩ rằng bản thân sẽ bị phát hiện, đòn tấn công của Lâm Mặc Ngữ vô cùng nhanh và cũng rất sắc bén.
Dưới sự tấn công của pháp tắc, ám ma không thể ẩn nấp nữa, cuối cùng cũng lộ diện.
Đây là một con ác ma cao chưa đến một mét, hình thể nhỏ gầy, toàn thân mọc đầy vảy tròn.
Vảy của nó có thể hấp thụ ánh sáng xung quanh, rồi bắt chước ra màu sắc y hệt, kết hợp với pháp tắc của bọn chúng, làm người khác rất khó phát hiện ra.
Nhưng nếu ở trong phạm vi pháp tắc thì bọn chúng không thể nào ẩn mình được nữa.
Chỉ trong phút chốc, pháp tắc như rồng cắn nuốt con ám ma đang nhào về phía Lâm Mặc Ngữ.
Dưới sự bao phủ của pháp tắc Bất Tử, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong tinh không, toàn thân con ám ma đều mục nát, chết vô cùng thê thảm.
Ngay khoảnh khắc nó bị nuốt chửng, Lâm Mặc Ngữ đã bắn ra thuật Dò Thám.
[Ám ma (tộc Ác Ma)]
[Cấp độ: Siêu Thần]
[Đặc tính: Ấn mình, lực bạo phát mạnh, gây nguy hiểm chết người cho tu luyện giả cùng cấp.]
Tu vi của ám ma bị Lâm Mặc Ngữ giết chết đã đạt tới siêu thần cấp sáu, cùng cấp với mình.
Chỉ đáng tiếc là chiến lực còn kém quá xa.
Hai mắt của Lâm Mặc Ngứ phát sáng, âm thanh của linh hồn vang lên: “Là ám ma, mọi người cẩn thận!”
Nói xong, hắn cũng không hành động nữa.
Hắn nhận được mệnh lệnh là trấn giữ ở đây, chuyện của người khác, thì để người khác tự giải quyết.
Lúc này, hắn là quân nhân, do đó phải nghe theo mệnh lệnh.
Huống chi, Chiến Thần Điện ở đây, La Càn Khôn cũng ở đây.
Ngay cả La Càn Khôn còn chưa ra tay, thì hắn cũng sẽ không nhiều chuyện làm gì.
Bên tai vang lên tiếng hét lớn của Nhậm Cường, cả người hắn ta phát ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng cả bầu trời.
Trong lúc sáng tối đan xen, Nhậm Cường thấy một bóng dáng.
“Bắt được ngươi rồi!”
Nhậm Cường ném cây đại đao trong tay ra, đại đao bùng nổ tinh quang rực rỡ, rồi bay về phía ám ma.