Chương 1898: Ác ma đột kích, sao có thể khoanh tay đứng nhìn (2)
Ám ma lập tức bị ép hiện hình, vung ra đôi chủy thủ chặn đại đao lại.
Pháp tắc nổ vang, ám ma bị đánh bay.
Nhậm Cường chỉ tay một cái, đại đao xoay một vòng rồi lại tiếp tục đuổi giết.
Nhậm Cường điều khiển đại đao từ từ ép sát, đánh cho ám ma liên tục lùi về sau.
Cho dù năng lực ám sát của ám ma mạnh, lực bộc phát đáng kinh ngạc, nhưng trong chiến đấu lại không chiếm nhiều ưu thế.
Thanh đại đao của Nhậm Cường lại khiến Lâm Mặc Ngữ sáng mắt.
Thanh đại đạo này trông rất khác thường, lực tấn công phát ra vượt hẳn tu vi của Nhậm Cường.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ tới vũ khí của mình.
Quyền trượng Quân Chủ đã bị phủ bụi từ lâu, kể từ khi hắn đạt tới bán siêu thần, thì món vũ khí vẫn chưa được sử dụng lại.
Nhưng thực sự không nghĩ ra dùng nó để làm việc gì khác được nữa, hắn cũng không thể cầm quyền trượng Quân Chủ lên để đi đánh nhau với người khác, làm thế còn không bằng lấy thanh đao kiếm nào đó tốt chút.
Mà 50 vạn thuộc tính kia cũng không có tác dụng gì lớn đối với một cảnh giới Siêu Thần đang chủ yếu dựa vào pháp tắc Linh Hồn.
Bây giờ quyền trượng Quân Chủ vẫn ở trạng thái chưa hoàn chỉnh, có lẽ sau này sẽ có tác dụng, còn hiện tại có dùng đến hay không cũng như nhau.
Lúc trước Lâm Mặc Ngữ giết quá nhanh, nên cũng không làm người khác chú ý đến.
Còn trận chiến giữa Nhậm Cường và ám ma đã bị người khác phát hiện chỉ trong nháy mắt.
Rất nhiều tu luyện giả đua nhau làm theo, ép ám ma phải hiện nguyên hình.
Một khi ám ma lộ diện thì không còn gì phải sợ nó nữa.
Cảm xúc Nhân tộc đã hoàn toàn được khơi dậy.
“Lãnh thổ của Nhân tộc không cho phép đám ác ma này giở thói ngang ngược.”
“Thằng nhãi ác ma, ăn một búa của gia gia đây!”
“Đến đây đến đây, ông đây sẽ dạy các ngươi cách làm một ác ma đúng nghĩa!”
Tu luyện giả của Nhân tộc hét lớn, pháp tắc không ngừng nổ vang trong tinh không.
Đủ mọi loại pháp tắc nổ tung, tinh không trở nên rực rỡ không thôi, muôn màu muôn vẻ.
Lúc sau Lâm Mặc Ngữ không ra tay nữa, hắn mơ hồi cảm thấy có gì đó không đúng.
Mấy ám ma này đi tìm cái chết sao? Sao lại dễ đối phó như vậy?
Tộc Ác Ma không thể nào ngốc như thế…
Hắn nhìn Ác Ma Cự Huyệt vẫn còn sống ở cách đó không xa.
Sau khi thả ra những ám ma nó mang theo, nó cũng không rời đi.
Điều này hình như không bình thường lắm.
Lâm Mặc hơi cảm giác được có gì đó không thích hợp nhưng không thể nói rõ được không thích hợp ở đâu.
Nhớ lại suy đoán và phán đoán lúc trước của mình, ngón tay chỉ về phía hư không.
Đôi mắt Vong Linh dài mười vạn mét chậm rãi mở ra trong tinh không, Lâm Mặc Ngữ lập tức kết nối với đôi mắt Vong Linh.
Thông qua đôi mắt Vong Linh nhìn về phía chiến trường.
Dù là ám ma đã hiện hình hay ám ma vẫn đang ẩn mình thì cũng không trốn khỏi được đôi mắt Vong Linh.
Đôi mắt Vong Linh nhìn linh hồn, chỉ cần có linh hồn, đừng hòng qua được nó.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy có vài con ám ma đang lén lút lẻn vào tinh hệ.
Không biết bọn chúng dùng cách gì để tránh được trận pháp phòng ngự của tinh hệ nhưng dù sao chúng cũng đã lẻn vào rồi.
Tốc độ của chúng không nhanh nhưng không bao lâu nữa cũng có thể tới được tinh cầu sự sống 98-3 gần nhất.
Trên tinh cầu 98-3 chỉ toàn là người thường sinh sống, một khi bọn chúng đến thì chỉ trong giây lát đã có thể biến tinh cầu 98-3 thành địa ngục rồi.
Lâm Mặc Ngữ nhìn qua Chiến Thần Điện thì thấy Chiến Thần Điện không có phản ứng nào hết.
Mạng lưới Nhân Hoàng cũng không có mệnh lệnh gì mới.
“Trở lại tinh hệ, là làm trái với mệnh lệnh.”
“Nếu không quay lại tinh hệ, Chiến Thần Điện cũng không ra tay thì rất có thể tinh cầu 98-3 sẽ gặp đại họa mất.”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ một lát, lập tức đưa ra quyết định.
Sao có thể khoanh tay đứng nhìn được, hắn không làm được!
Cánh Vong Linh giương ra, biến thành một luồng ánh sáng, bay về phía tinh cầu 98-3.
Lâm Mặc Ngữ rời khỏi vị trí trấn thủ nhưng cũng không phải là hoàn toàn bỏ đi.
Có hơn trăm con Khô Lâu thần tướng thay thế hắn canh giữ nơi đó.
Dưới sự phối hợp của mắt Vong Linh, ám ma không còn chỗ nào ẩn núp.
Lâm Mặc Ngữ nối tiếp với mắt Vong Linh, tốc độ của cánh Vong Linh tăng lên tối đa, đuổi theo rất nhanh.
Không gian phía sau hắn hiện ra một vết nứt nhỏ.
Bên trong Chiến Thần Điện, La Càn Khôn cười khà khà, nói: “Thằng nhóc con này phát hiện rồi sao, không tệ không tệ.”
Với cấp bậc của ông thì tất cả mọi chuyện đã hiện ra trước mắt rồi, làm sao đám ám ma đang ẩn núp kia qua mắt ông được.
Chẳng qua ông không trực tiếp ngăn cản, ông muốn nhìn thử xem trong đám thằng nhóc con cảnh giới Siêu Thần này có người nào có thể phát hiện ra không.
Kết quả là Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra nên ông cảm thấy rất vui.