Chương 1905: Không giống chiến tranh mà giống một nhiệm vụ tập thể (1)
Đại quân ác ma giữ kết giới, sau đó vọt về phía Lâm Mặc Ngữ.
Nếu vẫn không ra tay thì chắc không bao lâu nữa sẽ bị Lâm Mặc Ngữ giết sạch mất.
Lâm Mặc Ngữ hừ nhẹ một tiếng: “Muốn so số lượng người sao? Các ngươi kém xa rồi.”
Quân đoàn Vong Linh xuất hiện một loạt.
Suốt 149 vạn quân đoàn Vong Linh đứng dày đặc bên trong tinh không.
Gió lạnh nổi lên rồi thổi qua khiến đám ác ma rét run.
Dù cho có một vài con ác ma điều khiển pháp tắc Hỏa Diễm tỏa ra đám lửa cháy rực bao bọc toàn thân.
Nhưng giờ phút này cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Sau khi quân đoàn Vong Linh xuất hiện thì lập tức giơ vũ khí xông ra ngoài.
Kỵ sĩ Tử Vong xung phong, cự long Hài Cốt phun long tức có thể khiến người khác chết, Khô Lâu Thần chiến sĩ giơ rìu, từng người tìm mục tiêu riêng.
Thần Pháp Tắc và Thần Xạ Thủ thì đứng ở phía sau thực hiện tấn công linh hồn.
Vù!
Ngoại trừ Nguyên Tố Vu Yêu thì Lâm Mặc Ngữ đã gọi toàn bộ Vong Linh ra ngoài.
Bởi vì Nguyên Tố Vu Yêu sử dụng nguyên liệu quá yếu nên trong trận chiến đấu của cảnh giới Siêu Thần, chúng nó không phát huy được bất kỳ tác dụng nào.
Đương nhiên, ngoại trừ Bất Tử Vu Yêu ra.
149 vạn quân đoàn Vong Linh như một đại quân oai nghiêm với số lượng khổng lồ, bắt đầu săn giết ác ma một cách tuỳ tiện.
Chúng nó xông về phía kết giới của ác ma và chia tách đội hình chiến đấu của bọn nó, sau đó bắt đầu đuổi giết bên trong tinh không.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mười con ác ma Siêu Thần Đỉnh bị giam cầm bởi phạm vi pháp tắc cũng kêu gào thảm thiết khi bị pháp tắc cắn nuốt.
Bên trong tinh không tràn đầy thi thể ác ma.
Chỉ trong chớp mắt, 20 vạn đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.
Những ác ma còn sót lại cũng chạy trốn như điên về phía tận cùng của tinh không.
Lâm Mặc Ngữ dẫn theo quân đoàn Vong Linh tấn công về phía ngôi sao Sinh Mệnh.
Khi những tu luyện giả đạt cảnh giới Siêu Thần khác vọt vào kết giới, ai cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đại chiến.
Chào đón bọn họ là vô số thi thể của tộc Ác Ma.
Thi thể trôi nổi ngoài tinh không như những mảnh vỡ thiên thạch.
Tất cả mọi người đứng ngơ ra.
Ai nấy cũng trợn mắt há hốc mồm: “Sao lại thế này?”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tại sao ác ma chết hết rồi, không phải nói là đại quân ác ma sao?”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ai đó nói cho ta biết được không…”
“Ta tìm thấy một con còn sống rồi.”
Có người phát hiện một con ác ma chưa chết hẳn thì như phát hiện báu vật, ngay lập tức chém chết, kiếm chút của hời.
“Chẳng lẽ do người vừa rồi làm?”
“Chẳng lẽ chỉ một mình hắn mà có thể giết chết nhiều ác ma như vậy á? Không thể có chuyện như vậy đâu nhỉ?”
“Không thể nào. Nhiều ác ma như vậy, ít nhất cũng phải mười vạn đó, cho dù là cảnh giới Chân Thần cũng không thể giết sạch được.”
“Đúng vậy, ác ma đâu có ngu đâu, chúng nó thấy đánh không lại cũng không biết trốn sao? Hơn nữa, một người đấu với một đội quân, ngươi nghe có hợp lý không?”
Hợp lý!
Đương nhiên hợp lý!
Vẻ mặt Nhậm Cường đầy nét khinh thường, hắn ta biết rõ, dù người khác không làm được nhưng Lâm Mặc Ngữ thì chắc chắn có thể làm được.
Dù hắn ta không biết Lâm Mặc Ngữ làm thế nào nhưng hắn ta tin chắc Lâm Mặc Ngữ có thể làm được.
Hắn ta có niềm tin đến mức mù quáng nhờ vào thời gian ở chung với Lâm Mặc Ngữ.
Bây giờ sự thật hiện ra trước mắt, hắn ta cảm thấy Lâm Mặc Ngữ như một cú tát, tát vào mặt mấy tên nhóc nói Lâm Mặc Ngữ đi chịu chết.
Cái tát này vừa lanh lảnh vừa vang dội.
“Ta tìm thấy ác ma rồi, vẫn còn sống!”
Có người hét lên đầy kinh ngạc.
Ở nơi sâu tận cùng của tinh không vẫn còn không ít ác ma đang chạy trốn như điên.
Phía sau bọn nó có Khô Lâu đuổi giết, mấy con ác ma chạy không nhanh sẽ bị Khô Lâu bắt kịp và giết chết ngay tại chỗ.
Ngay khi phát hiện ác ma, những cảnh giới Siêu Thần của Nhân tộc lập tức đuổi giết.
Ở phía trước ngôi sao Sinh Mệnh có một trận đại chiến vừa kết thúc.
Đại quân ác ma đụng độ quân đoàn Vong Linh nên không hề có năng lực chống cự, vì thế nhanh chóng tan tác.
Mấy con ác ma siêu thần đỉnh phong trong đại quân cũng bị Lâm Mặc Ngữ chém chết rất dễ dàng.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến mức đáng kinh ngạc, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc còn chưa đầy năm phút.
Lâm Mặc Ngữ đã dùng hành động của hắn để nói cho đám ác ma biết: Các ngươi yếu đến mức nào.
Ác ma bị đánh đến mức phải chạy trốn khỏi tinh hệ.
Quân đoàn Vong Linh theo sát, hoàn toàn không có ý định buông tha cho bọn nó.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của tu luyện giả Nhân tộc, hơi mỉm cười rồi thu hồi quân đoàn Vong Linh.