Chương 1910: Nhiệm vụ mới: Tìm lại sao Pháp Tắc (1)
Để đạt được quân công không phải chỉ có thể dựa vào số lượng kẻ địch bị tiêu diệt, mà còn có thể thông qua các nhiệm vụ để đạt được nữa.
Bằng cách này, có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực chiến đồng thời nâng cao quân hàm của mình.
Lâm Mặc Ngữ đại khái hiểu được chế độ quân công này, hắn lại hỏi tiếp: “Vậy thì quân công được dùng để làm gì vậy?”
Chu Thiên cười nói: “Quân công có thể làm được rất nhiều việc, hơn nữa tác dụng của quân công giữa nhập ngũ và không nhập ngũ cũng có khác biệt.”
“Có một vài phúc lợi mà chỉ khi nhập ngũ mới có thể có được.”
“Nhưng mà lão phu có thể nói cho ngươi biết quân đội hữu ích hơn nhiều so với điểm tích lũy.”
“Ngươi là chiến sĩ trời sinh, có muốn suy xét đến việc nhập ngũ không?”
Tuy rằng đây chỉ là ảo ảnh của Chu Thiên nhưng Lâm Mặc Ngữ lại có thể nhìn thấy được sự xảo quyệt trong mắt ông ta.
Hiển nhiên, câu nói cuối cùng của Chu Thiên cũng xen lẫn một chút lòng riêng của ông ta.
Nếu như hắn nhập ngũ thì có lẽ sẽ mang lại lợi ích cho Chu Thiên.
“Gia nhập cái rắm thì có!” Đột nhiên có một tiếng gầm phẫn nộ vang lên.
Ảo ảnh của La Càn Khôn xuất hiện trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Ông tức giận nhìn Chu Thiên nói: “Lão già nhà ngươi còn biết xấu hổ nữa không?”
Sắc mặt Chu Thiên thay đổi, ông ta nói: “La lão đầu, lão phu có chỗ nào không biết xấu hổ. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì ngươi không xong với lão phu đâu.”
La Càn Khôn hừ lạnh nói: “Không xong thì không xong, lẽ nào lão phu còn sợ ngươi chắc.”
Sau đó, ông quay đầu nói với Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi không thể nhập ngũ được.”
Lâm Mặc Ngữ thấy lạ, tại sao hắn lại không thể nhập ngũ?
Hắn còn chưa kịp nói gì, Chu Thiên đã tức giận hỏi: “Gia nhập hay không là quyền tự do của Lâm tiểu hữu, ngươi quản được chắc?”
La Càn Khôn khịt mũi nói: “Đúng là ta không quản nổi, cơ mà ngươi cũng không có cái quyền đó. Ta đã báo cáo tình hình của Lâm tiểu hữu với điện chủ rồi.”
“Hơn nữa, hiện tại Lâm tiểu hữu vẫn còn là siêu thần cấp 6, muốn nhập ngũ thì ít nhất phải đạt đến cấp Chân Thần. Ngươi hết cơ hội rồi.”
Chu Thiên dựng râu trừng mắt, nhấc tay chỉ thẳng vào La Càn Khôn, nói: “Lão già nhà ngươi đúng là ác thật đó!”
Lâm Mặc Ngữ không hiểu hai người đang nói chuyện gì, tóm lại là Chu Thiên muốn hắn nhập ngũ, còn La Càn Khôn thì nhảy ra nói không được.
Hơn nữa, nhập ngũ có điều kiện vô cùng nghiêm ngặt, ít nhất phải đạt đến cấp Chân Thần mới được.
Cho dù Chu Thiên là vực chủ thì cũng không thể thay đổi được.
Theo phân tích của Lâm Mặc Ngữ, Chiến Thần Điện, vực chủ Chu Thiên và quân đội là ba hệ thống không liên quan đến nhau.
Hắn liên tưởng đến thế giới ở kiếp trước, điều này giống như quân sự, chính trị và tôn giáo vậy.
Nghĩ đến đây, hắn cũng đã hiểu được một chút.
Xem ra bất kể là tiểu thế giới hay đại thế giới, cái thứ gọi là hệ thống này sẽ thay đổi nhưng cũng sẽ không có biến động lớn.
Ít nhất ở Nhân tộc là như thế này, chủng tộc khác có tình huống riêng của họ.
Giống như Trùng tộc là một mô hình thống trị hoàn toàn khác, được coi như là một vấn đề khác.
Hai người tranh cãi rất lâu, không ai nhường ai, cuối cùng vẫn không đi đến kết luận nào cả.
Tóm lại, La Càn Khôn chỉ để lại một câu, Lâm Mặc Ngữ không có cửa nhập ngũ.
Chu Thiên cũng chỉ nói một câu là cho dù Lâm Mặc Ngữ không nhập ngũ thì cũng không thể gia nhập Chiến Thần Điện.
Đây là đang giành giật người mà!
Lâm Mặc Ngữ dở khóc dở cười, sao hắn lại trở thành miếng bánh ngon rồi vậy.
Trong đại thế giới có vô số thiên tài, có nhất thiết phải vì hắn làm đến mức này không?
Nhưng hiện tại xem ra, thiên phú của hắn quả là không tệ.
Nếu không, hai vị trước mặt này cũng sẽ không như thế.
Khi hai người vẫn đang tranh cãi thì chiến hạm đã khởi hành.
Chu Thiên hừ một tiếng nói: “Làm việc trước, ta lười lãng phí nước bọt nói chuyện cùng ngươi.”
La Càn Khôn cũng khịt mũi nói: “Một tí nước bọt kia của ngươi chẳng đáng một hào.”
Chiến hạm cấp Thần Tôn không thể miêu tả bằng tốc độ điều hướng bình thường nữa.
Nó di chuyển về phía trước trong tinh không theo cách mà Lâm Mặc Ngữ chưa từng thấy bao giờ.
Nó di chuyển theo những bước nhảy, mỗi lần nhảy là một khoảng cách vài năm ánh sáng.
Tần suất nhảy rất cao, tuy không đi vào điều hướng không gian con nhưng tốc độ của nó vẫn nhanh hơn nhiều so với chiến hạm cấp Thần Vương.
Chỉ trong vài giây nó đã du hành gần một ngàn năm ánh sáng và đến một tinh không khác.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy năm chiến hạm cấp Thần Tôn, giống như năm con thú hung dữ, khổng lồ đỗ lại trong tinh không.
Hơi thở cường đại đan xen vào nhau, thậm chí với phẩm chất linh hồn của Lâm Mặc Ngữ mà vẫn cảm thấy hơi thở có chút nặng nề.
Sau đó, năm chiến hạm cấp Thần Tôn đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt, biến mất khỏi tinh không.
Không thực sự biến mất, mà là không thể nhìn thấy nữa.
Dù là mắt thường hay linh hồn thì cũng đều không thể nhìn thấy.