Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1915 - Chương 1914: Có Lẽ Ngươi Chưa Hiểu Sự Khác Biệt Giữ Tự Tin Và Tự Phụ (2)

Chương 1914: Có lẽ ngươi chưa hiểu sự khác biệt giữ tự tin và tự phụ (2)
Giang Phi Nhạn trợn mắt nhìn hắn ta nói: “Đi theo pháp tắc, làm gì mà đơn giản như thế, bây giờ ở đây đều là pháp tắc Nguyên Tố, còn có thể tìm được pháp tắc Cực Đông Hàn Vũ ở chỗ nào đây?”

Trong bí cảnh số 893, có quá nhiều pháp tắc Nguyên Tố.

Pháp tắc gì cũng có, chúng đan xen với nhau đến độ muốn phân biệt được cũng khó.

Tự nhiên bọn họ giống như ruồi không đầu, không biết nên đi về đâu.

Đúng lúc mọi người đang đau đầu, Lâm Mặc Ngữ chỉ về một phương hướng: “Đi hướng đó.”

Bốn người hoang mang nhìn Lâm Mặc Ngữ, Giang Phi Nhạn hỏi thẳng: “Tại sao?”

“Nơi đó còn có hơi thở của pháp tắc khác.” Lâm Mặc Ngữ trực tiếp nói ra cảm giác của mình.

Chất lượng linh hồn hắn đã cao đến Tứ phẩm, đã đạt đến phạm trù của thần tôn.

Mức độ nhạy bén của linh hồn đã vượt xa bốn người kia.

Thậm chí rất nhiều thần vương xét về mặt linh hồn còn không bằng Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được pháp tắc không thuộc về bí cảnh này nên chỉ thẳng ra phương hướng.

Nhưng hắn không chắc những luồng hơi thở pháp tắc này thuộc về ác ma hay là thần tôn Dạ Vũ.

Khoảng cách hơi xa, đến gần mới biết được.

Cho dù bọn họ có tin hay không, Lâm Mặc Ngữ đã dẫn đầu bay về hướng mình chỉ.

Vì bốn người họ không biết phải làm gì, nên họ tin tưởng vào phán đoán của bản thân hắn.

Vẻ mặt của Hạ Mãn và Triệu Lực hơi khó coi khi nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ trực tiếp ra tay.

Trong mắt Hạ Mãn hiện lên sự tức giận: “Đúng là không biết sống chết, trong bí cảnh không an toàn đâu.”

Triệu Lực khẽ nói: “Chẳng qua chỉ là một tên nhóc siêu thần cấp sáu, cho dù pháp tắc có hơi lợi hại, cố đỡ cũng chẳng mạnh đến đâu, sao lại không biết nặng nhẹ vậy nhỉ?”

Giang Phi Nhạn khẽ cười: “Ta lại cảm thấy Lâm sư đệ khá thú vị.”

Tuyên Tuyên bĩu môi nói: “Ta cũng cảm thấy có vẻ Lâm sư đệ không sai đâu.”

Nàng ấy vừa nói vừa liếc Triệu Lực, hiển nhiên không hài lòng với lời Triệu Lực vừa nói.

Nàng ấy cũng là siêu thần cấp tám, chỉ là tu vi cũng không bằng Triệu Lực, hơn nữa nàng ấy cũng lợi dụng pháp tắc, lại bị Triệu Lực coi thường.

Vóc dáng của Tuyên Tuyên nhỏ nhắn nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều.

Nói xong nàng ấy liền bay theo Lâm Mặc Ngữ.

Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ, Giang Phi Nhạn hừ một tiếng: “Không biết nói chuyện thì im đi, sẽ đắc tội người ta đấy.”

Nói xong, Giang Phi Nhạn cũng đi theo.

Triệu Lực hơi khó hiểu, rõ ràng hắn ta nói Lâm Mặc Ngữ thì liên quan gì đến Tuyên Tuyên.

Hắn ta nhìn Hạ Mãn, Hạ Mãn cũng không hiểu.

Bây giờ ba người trong số năm người đã đi rồi, bọn họ còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể đi theo. Lâm Mặc Ngữ không quan tâm họ có làm theo hay không, hắn có suy nghĩ riêng và sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác.

Một khi đã quyết định, thì sẽ làm đến cùng.

Về góc nhìn của Triệu Lực về bản thân mình, hắn ta nghĩ sao thì nghĩ, chỉ cần đừng cản trở mình là được.

Tuyên Tuyên bay tới, đi theo Lâm Mặc Ngữ, sau đó bay sang một bên nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi không tức giận sao?”

Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Lấy đâu nhiều hơi sức để mà giận.”

Tuyên Tuyên bĩu môi, trông hơi đáng yêu: “Tên đó miệng nhanh hơn não, thật sự không biết nói chuyện đâu.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn dung mạo của nàng ấy, biết rõ cấp bậc của nàng ấy cao hơn mình, tuổi cũng lớn hơn mình nhưng trông giống một đứa trẻ hơn.

Khi đạt đến cảnh giới Siêu Thần thì đã không thể đánh giá chính xác tuổi tác qua vẻ bề ngoài nữa rồi.

Nhưng mà người của đại thế giới có tư duy bình thường khá đơn giản, có thể liên quan đến môi trường phát triển quá an nhàn của bọn họ.

Không giống như tiểu thế giới, mười mấy tuổi đã chuyển chức, hai mấy tuổi đã ra chiến trường.

Dưới cảnh giới Siêu Thần trong đại thế giới đều còn phải chăm chỉ học tập và tu luyện.

Thấy Lâm Mặc Ngữ không nói chuyện, Tuyên Tuyên cho rằng Lâm Mặc Ngữ vẫn đang tức giận, lập tức duỗi tay đưa sang một vật gì đó.

“Này, cho ngươi ăn này!”

“Ăn chút đồ ngọt sẽ vui vẻ ngay thôi!”

Thứ mà nàng ấy đưa qua giống như một cây kẹo mút.

Lâm Mặc Ngữ dở khóc dở cười, nàng ấy thật sự coi mình là một đứa trẻ.

Dường như nội tâm của vị sư tỷ trông giống như một đứa bé này rất từ ái.

Dưới ánh mắt nhiệt tình của Tuyên Tuyên, Lâm Mặc Ngữ không phụ ý tốt của nàng ấy, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”

Tuyên Tuyên hào phóng xua tay: “Không có gì, không có gì.”

Giang Phi Nhạn đi tới bên kia: “Lâm sư đệ đến từ tinh hệ nào vậy?”

Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ sẽ không giấu diếm: “Ta sinh ra ở tiểu thế giới, sau khi rời khỏi tiểu thế giới đã đến tinh hệ số 98.”

“Thì ra là thiên tài đến từ tiểu thế giới, thất kính thất kinh.” Giọng nói của Giang Phi Nhạn vừa dứt khoát lại vừa có sự chân thành.

Mặc dù các siêu thần giả bước ra từ tiểu thế giới chưa chắc đều là thiên tài nhưng có một sự thật không thể chối cãi là tỷ lệ thiên tài sẽ tương đối cao.

Tuy Giang Phi Nhạn có hơi khách sáo nhưng lời nàng ấy nói cũng tính là sự thật.

“Thì ra là thiên tài đến từ tiểu thế giới, hèn gì lại tự phụ cỡ đó.” Giọng điệu của Triệu Lực có hơi chua ngoa.

Lâm Mặc không quay đầu lại, thanh âm chậm rãi truyền ra: “Là tự tin hay là tự phụ, chắc ngươi không hiểu.”
Bình Luận (0)
Comment