Chương 1915: Thằng nhóc không biết nặng nhẹ (1)
Triệu Lực ôi một tiếng: “Xem ra Lâm sư đệ rất tự tin vào thực lực của mình nhỉ?”
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười một cái, không trả lời nữa.
Triệu Lực bỗng cảm thấy rất khó chịu, hành động này của Lâm Mặc Ngữ không khác nào là đang không thèm để ý đến hắn ta.
Sắc mặt của Triệu Lực dần trầm xuống: “Lâm sư đệ, ngươi thế này sẽ đắc tội người khác đấy.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta chưa từng muốn đắc tội ai cả, nếu có người lòng dạ hẹp hòi thì đó là vấn đề của chính họ, không liên quan gì đến ta.”
“Ngươi. . .” Triệu Lực nắm chặt nắm tay, lửa giận dâng trào.
Hạ Mãn lắc đầu với hắn ta, ý bảo hắn ta đừng kích động.
Lúc này Giang Phi Nhạn cảnh giác hẳn lên, liếc mắt nhìn Triệu Lực: “Bây giờ chúng ta là một đội, nếu như có ân oán cá nhân gì, sau khi về cứ theo quy tắc Nhân tộc mà làm.”
Quy tắc của Nhân tộc là lên võ đài giải quyết vấn đề.
Ngoại trừ võ đài thì bất cứ nơi nào hay địa điểm nào đều không được tàn sát lẫn nhau.
Nếu không cấp cao của Nhân tộc sẽ dùng cách giáng sấm sét để trừng phạt thật nặng.
Quy tắc này áp dụng cho tất cả mọi người, cho dù là thần tôn vi phạm thì kết quả vẫn như nhau.
Đương nhiên Triệu Lực biết rõ, hắn ta chỉ tức giận nhưng sẽ không ra tay.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ, đợi sau khi về, nói không chừng sẽ tìm Lâm Mặc Ngữ lên võ đài đấu một trận thật.
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên dừng lại, mọi người cũng dừng theo.
Tuyên Tuyên hỏi: “Sao thế?”
Lâm Mặc Ngữ chỉ về phía trước: “Nơi này có sinh vật bí cảnh.”
Bởi vì pháp tắc đan xen nhau, trong bí cảnh đâu đâu cũng là pháp tắc mạnh mẽ.
Những pháp tắc này không có chủ nhân, giống như những vũ khí tự nhiên bay tán loạn khắp nơi trong bí cảnh.
Khi bay bọn họ phải tránh pháp tắc nên cũng bay không được nhanh lắm.
Bay mấy trăm cây số rồi vẫn không gặp được một sinh linh bí cảnh nào, đúng là có hơi kỳ lạ.
Theo tư liệu, số lượng sinh linh trong bí cảnh này không nhiều, hơn nữa sau khi chết sẽ sống lại trong thời gian ngắn.
Một trong những lý do mà lũ ác ma luôn lưu giữ bí cảnh, là vì nó có thể dùng để huấn luyện binh.
Theo hướng Lâm Mặc Ngữ chỉ, ở đó có một đốm lửa đang cháy hừng hực.
Không phải lửa thật mà là lửa của pháp tắc.
Lửa của pháp tắc đốt cháy mọi thứ, cho dù không gốc không nguồn cũng có thể đốt cháy không khí, khó mà dập tắt.
Hạ Mãn cảm nhận một chút: "Ta chỉ cảm nhận luồng pháp tắc Hỏa Diễm, không nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào."
Triệu Lực cũng nhìn về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Chỉ là một đốm pháp tắc Hỏa Diễm mà thôi, có sinh linh bí cảnh gì đâu, nói nhảm.”
Sở trường của hắn ta vừa hay là pháp tắc hệ lửa, là biến chủng của pháp tắc Hỏa Diễm, pháp tắc Sí Diễm.
Cảm nhận của hắn ta với pháp tắc Hỏa Diễm hẳn là rõ ràng nhất trong số những người ở đây.
Triệu Lực nói chỉ là một dòng pháp tắc Hỏa Diễm, mọi người đều cảm thấy điều đó hoàn toàn chính xác.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại nói có sinh linh bí cảnh…
Triệu Lực khẽ hừ một tiếng: “Vậy để ta xem thử đó là loại sinh linh bí cảnh nào."
Nói rồi hắn ta đi đến phía trước đội, phất tay một cái.
Pháp tắc Sí Diễm biến thành một thanh đại đao Hỏa Diễm, chém tới.
Ầm!
Hỏa diễm bùng nổ, uy lực của pháp tắc Sí Diễm quả thực không hề yếu, Triệu Lực chỉ tung một đòn, bán kính cả ngàn mét đã biến thành đất chết.
Pháp tắc Hỏa Diễm bay thẳng lên trời, không chỉ đốt cháy trời đất mà còn thiêu rụi những pháp tắc khác.
Những pháp tắc trong khu vực này đều bị xua đuổi, chỉ còn lại pháp tắc Sí Diễm.
Sóng nhiệt ập vào mặt, Triệu Lực có hơi hưng phấn: "Làm gì có sinh linh bí cảnh nào..."
Lời còn chưa dứt, Giang Phi Nhạn đã hoảng sợ kêu lên: "Cẩn thận!"
Một sinh linh toàn thân bị lửa bao phủ, từ trong ngọn lửa lao ra, xông thẳng về phía Triệu Lực.
Cú đánh vừa rồi là do Triệu Lực gây ra, nó đã khóa chặt Triệu Lực.
"Thật sự có!" Triệu Lực khẽ quát, trong tay xuất hiện một thanh đại đao, ngọn lửa hừng hực trên đại dao biến thành đao Hỏa Diễm.
Thanh đại đao này có thể chịu được pháp tắc, uy lực không yếu.
Triệu Lực không lùi mà phản công lại, giương đại đao chém ra một nhát.
Pháp tắc hóa thành đao khổng lồ dài cả ngàn mét, chém xuống đầu sinh linh bí cảnh.
Sinh linh trong bí cảnh không hề né tránh, cương quyết nhận đòn này, tốc độ đột ngột tăng nhanh, giống như tia chớp lao tới trước mặt Triệu Lực.
Triệu Lực vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, vung đại đao lại chém xuống.
Móng vuốt của sinh linh bí cảnh vung ra chạm vào thanh đại đao của Triệu Lực, tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.
“Phạm vi pháp tắc, mở!”
Triệu Lực khẽ quát, cả người bùng lên lửa cháy hừng hực, phạm vi pháp tắc mở ra.
Đám người Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi lại, bọn họ không thích bước vào phạm vi pháp tắc của người khác.