Chương 1916: Thằng nhóc không biết nặng nhẹ (2)
Trong phạm vi pháp tắc của người khác, bản thân sẽ bị áp chế, chẳng có ai thích cảm giác này.
Triệu Lực mở phạm vi pháp tắc ra, đánh thành một cụm với sinh linh bí cảnh.
Những sinh linh trong bí cảnh có tốc độ rất nhanh, sức chiến đấu của chúng không hề yếu hơn Triệu Lực.
Mấu chốt là toàn thân nó đều được ngọn lửa bao phủ nên nó không hề sợ pháp tắc hệ lửa.
Pháp tắc Sí Diễm của Triệu Lực không gây ra sát thương quá lớn cho nó.
Lâm Mặc Ngữ khẽ búng ngón tay, nhận được thông tin về sinh linh bí cảnh.
[Thú Liệt Diễm]
[Cấp bậc: cấp Siêu Thần]
[Đặc tính: Những sinh linh đặc biệt được hình thành bởi pháp tắc hệ lửa, chúng có sức miễn dịch cực kì mạnh mẽ với pháp tắc hệ lửa, có sức mạnh chống cự lại các đòn tấn công vật lý nhất định]
Hạ Mãn, Giang Phi Nhạn, Tuyên Tuyên đều làm giống như Lâm Mặc Ngữ, thông qua thuật Dò Thám để hiểu được thông tin của đối phương.
Đây đã là thao tác cơ bản của Nhân tộc.
Sau khi nhận được thông tin, mấy người đều biết Triệu Lực đang gặp phiền phức.
Thứ mạnh nhất của Triệu Lực là pháp tắc Sí Diễm, bây giờ lại bị thú Liệt Diễm khắc chế, thậm chí chẳng thể sử dụng được một phần mười sức mạnh của mình.
Hạ Mãn hỏi: “Triệu sư đệ, có cần giúp đỡ gì không?”
Triệu Lực nghiến răng liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Không cần!"
Hắn ta tranh thủ hít thở một hơi, không muốn bị Lâm Mặc Ngữ coi thường.
Lâm Mặc Ngữ âm thầm lắc đầu: "Người này không khôn ngoan!"
Với hắn, khó đánh không phải vì sức mạnh của bản thân không mạnh.
Đã là pháp tắc tương khắc thì còn có cách gì nữa đây.
Gắng gượng chống đỡ tiếp sẽ chẳng có lợi ích gì.
Nhưng nếu Triệu Lực không cần bọn họ giúp đỡ, đương nhiên hắn sẽ không ra tay.
Đứng thẳng người trong không trung, nhìn xung quanh.
Sau khi cẩn thận cảm nhận, ghi nhớ rõ tình hình xung quanh.
Xung quanh có rất nhiều sinh linh bí cảnh, đủ các loại pháp tắc.
Trong cảm nhận của linh hồn, luồng hơi thở pháp tắc không thuộc về bí cảnh đang chuyển động.
Khoảng cách giữa họ vừa mới rút ngắn lại nhưng hình như bây giờ lại kéo ra một chút.
Nếu đi theo tuyến đường hiện tại, cùng lúc tránh khỏi pháp tắc của bí cảnh thì còn cần phải chiến đấu với những sinh linh trong bí cảnh.
Tốc độ tiến về phía trước sẽ bị chậm lại rất nhiều, thời gian cũng sẽ kéo dài ra.
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Mặc Ngữ nhìn về một hướng khác.
Dường như ánh mắt của hắn đã vượt qua ngàn sông vạn núi, nhìn thấy một nơi cực kì xa.
Từ một hướng khác, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của ác ma.
Hơi thở của ác ma vô cùng quen thuộc, hắn đã trải qua lại nhiều năm như vậy, không thể nhầm lẫn được.
Bây giờ hắn nắm chắc chín phần, quả thực thứ mà hắn cảm nhận được trước đó hẳn là sao Pháp Tắc.
Hình như lũ ác ma đã tìm được mục tiêu chính xác, đang lao về phía sao Pháp Tắc, tốc độ rất nhanh, khoảng cách cũng gần hơn bọn họ.
Liếc nhìn Triệu Lực, Lâm Mặc Ngữ cau mày nói: "Lãng phí thời gian."
Tuyên Tuyên hỏi: “Sao thế?”
Lâm Mặc Ngữ nói: "Ta cảm nhận được hơi thở của ác ma, một cảm nhận trước lúc đó chính là sao Pháp Tắc, bây giờ chúng ta phải đi nhanh một chút, phải đến trước khi bọn ác ma lấy được sao Pháp Tắc."
Tuyên Tuyên không nghi ngờ lời nói của Lâm Mặc Ngữ, liếc nhìn Triệu Lực vẫn đang chiến đấu với sinh linh bí cảnh: “Hắn ta thì sao đây?”
Giang Phi Nhạn thấp giọng nói: "Nếu không ta ra tay giúp hắn ta một chút nhưng như thế sợ hắn ta sẽ không vui."
Sao Pháp Tắc là quan trọng nhất, hắn không quan tâm nhiều đến thế, ngón tay chỉ về sinh linh bí cảnh, ánh sáng đỏ lóe lên.
Pháp thuật dung hợp: Lời Nguyền Thời Gian!
Sinh linh bí cảnh bỗng kêu lên thảm thiết, linh hồn tan vỡ, chết ngay tại chỗ.
Triệu Lực đột nhiên mất mục tiêu, giận dữ hét với Lâm Mặc Ngữ: “Ai cho ngươi xen vào!”
"Không có thời gian để ngươi lãng phí ở đây đâu!" Lâm Mặc Ngữ khẽ hừ một tiếng, bay đi.
Giang Phi Nhạn nhìn lướt qua Triệu Lực, lắc đầu, cũng lập tức đi theo.
Tuyên Tuyên hừ một tiếng: “Có biết thời gian quý giá lắm không hả?”
Hạ Mãn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Đi thôi, sao Pháp Tắc quan trọng nhất.”
Triệu Lực tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ, thu đại đao lại, đứng dậy đuổi theo.
Hắn ta càng lúc càng ghét Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng sức mạnh của Lâm Mặc Ngữ cũng khiến hắn ta phải khiếp sợ.
Sinh linh bí cảnh vừa rồi rõ ràng đã đạt tới siêu thần cấp chín nhưng lại bị Lâm Mặc Ngữ dùng một ngón tay giết chết.
Thực lực của Lâm Mặc Ngữ không nên xem thường.
Nhưng hắn ta cũng biết đó chỉ là do thuộc tính tương khắc, nếu không hắn ta cũng có thể giết chết đối thủ ngay lập tức.
Hắn ta cảm thấy có lẽ không phải do Lâm Mặc Ngữ quá mạnh, mà là do thuộc tính tương khắc lẫn nhau.
"Tiểu tử thối, đợi hoàn thành xong nhiệm vụ, lão tử sẽ dạy ngươi làm sao để tôn trọng tiền bối.”