Chương 1917: Không ngờ chúng ta lại là gánh nặng (1)
Lâm Mặc Ngữ bay về phía trước, truy tìm hơi thở của sao Pháp Tắc rồi lao đến đó.
Đồng thời, hắn cũng đang chú ý tới hơi thở của lũ ác ma, bọn chúng đang cách sao Pháp Tắc gần hơn, có vẻ tình hình này rất bất lợi với mấy người bọn họ.
Tuy nhiên Lâm Mặc Ngữ cũng biết rõ, cho dù để lũ ác ma lấy được sao Pháp Tắc trước thì chưa chắc bọn chúng có thể mang được sao Pháp Tắc đi.
Nhưng mà chuyện gì cũng có lỡ như, tốt nhất vẫn nên đuổi kịp đến sao Pháp Tắc, rồi lấy được sao Pháp Tắc trước lũ ác ma.
Trên đường đi, lại chạm phải sinh linh bí cảnh.
Lần này Lâm Mặc Ngữ còn chưa ra tay thì Giang Phi Nhạn, Tuyên Tuyên và Hạ Mãn đều đã lần lượt ra tay luôn rồi.
Chỉ cần không gặp phải những sinh linh bí cảnh có thuộc tính tương khắc thì bọn họ cũng có thể nhanh chóng tiêu diệt chúng.
Giang Phi Nhạn hiểu rõ pháp tắc Lôi Điện, sau khi mở rộng phạm vi, bao phủ bán kính cả một cây số.
Trong phạm vi này, nàng ấy nhanh như tia chớp, cả người như đang dịch chuyển tức thời, nhanh đến mức khiến người ta không thể đoán trước được.
Một đôi tay tuyệt đẹp, mỗi đòn đánh đều mang theo sấm sét, uy lực cực lớn.
Pháp tắc Duệ Kim của Hạ Mãn cũng mạnh mẽ không kém, với thanh kiếm sắc bén trong tay, không chỉ cắt sắt thành bùn, mà đúng là cái gì cũng cắt được.
Hàng vạn luồng kiếm khí màu vàng quét ra, chém nát những sinh linh bí cảnh.
Điều làm Lâm Mặc Ngữ ngạc nhiên nhất chính là Tuyên Tuyên.
Cô nàng nhà bên nhỏ nhắn, yểu điệu này khi khai mở phạm vi pháp tắc ra, thật khiến người ta cảm nhận được cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng.
Đó không phải là loại lạnh cóng, mà là cơn ớn lạnh tỏa từ trong ra ngoài.
Linh hồn cứ như bị đóng cứng vậy.
Thậm chí nàng ấy còn chẳng ra tay, sinh linh bí cảnh trong phạm vi đều đã bị giết chết.
Lâm Mặc Ngữ có thể nhìn ra được, linh hồn của những sinh linh bí cảnh này đã bị đóng băng đến chết.
Pháp tắc Thiên Âm là một loại pháp tắc tấn công trên mức độ linh hồn, kỳ lạ lại mạnh mẽ.
Triệu Lực cũng ra tay, thực ra pháp tắc Sí Diễm của hắn ta cũng rất mạnh, chỉ là vừa bắt đầu đã gặp xui xẻo, cứ chạm phải sinh linh bí cảnh có khả năng miễn dịch cực mạnh với pháp tắc hệ lửa.
Bị khắc chế một cách cứng ngắc.
Lâm Mặc Ngữ chỉ dẫn đường phía trước, không ra tay nữa.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc chiếm đầu ngọn gió của những người này.
Sau khi bay hàng ngàn cây số, cuối cùng bốn người bọn họ cũng cảm nhận được vị trí của sao Pháp Tắc cùng với hơi thở của ác ma.
Tuyên Tuyên thốt lên: “Đúng là sao Pháp Tắc rồi.”
Giang Phi Nhạn nhìn sang Lâm Mặc Ngữ: “Cảm ứng của Lâm sư đệ thực sự rất mạnh.”
Cảm ứng được sao Pháp Tắc hơn họ cả ngàn cây số, khả năng cảm ứng của Lâm Mặc Ngữ vượt xa họ.
Từ khía cạnh này có thể cho thấy linh hồn của Lâm Mặc Ngữ cực kì mạnh mẽ.
Triệu Lực lạnh lùng nói: “May mắn đấy, thế mà bị ngươi đoán trúng.”
Ngay từ đầu, Triệu Lực đã ngứa mắt Lâm Mặc Ngữ, chưa bao giờ tỏ ra thiện cảm với hắn.
Lâm Mặc Ngữ hờ hững nhìn hắn ta: “Ăn nói cho cẩn thận.”
Triệu Lực cười khẩy: “Lão tử ăn nói thế đấy, có vấn đề gì không?”
Lâm Mặc Ngữ khẽ lắc đầu, không nói nữa.
Ở đây, hắn sẽ không ra tay với Triệu Lực.
Nếu muốn ra tay thì cũng phải đến võ đài, đến lúc đó đánh một trận sống chết, không chỉ có thể khiến hắn ta im miệng, mà còn có thể lấy được điểm tích lũy trên người hắn ta.
Bây giờ ra tay không những trái quy định, mà còn không có lợi ích gì, không cần thiết.
Triệu Lực tưởng là Lâm Mặc Ngữ nao núng, khẽ cười: “Đồ hèn.”
Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh nói: “Sau khi trở về, chúng ta lên võ đài một trận.”
Triệu Lực cười lớn: “Chờ câu này của ngươi lâu rồi, lão tử chỉ sợ ngươi không đồng ý nhưng lên võ đài phải cược cái gì đó đấy.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Vậy cược điểm tích lũy trên người đi.”
Triệu Lực càng cười lớn hơn: “Chỉ là một tên siêu thần cấp sáu nhỏ nhoi thì có thể có bao nhiêu điểm tích lũy, ngươi cược nổi không?”
Tuy Lâm Mặc Ngữ chỉ là siêu thần cấp sáu, bước vào đại thế giới chưa lâu nhưng chắc chắn điểm tích lũy của hắn còn nhiều hơn rất nhiều siêu thần giả.
Thậm chí là một vài chân thần cũng chưa chắc đã có nhiều điểm tích lũy hơn hắn.
Nhìn cái dáng vẻ đau xót chỉ vì 100 điểm của Cốc Thanh Tuyền lúc đó là biết, phần lớn siêu thần giả ở đây đều là những kẻ nghèo kiết xác.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có bao nhiêu điểm tích lũy đến lúc đó ngươi sẽ biết, ngươi cứ chuẩn bị đi, ít quá cũng đừng mang ra làm mất mặt.”
Triệu Lực hừ một cái: “Ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy, lão tử sẽ cược với ngươi bấy nhiêu, đừng có hối hận.”
Lâm Mặc Ngữ vẫn bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, sau khi về chúng ta đến võ đài Nhân Hoàng, mấy vị sư huynh sư tỷ làm chứng cho bọn ta nhé.”