Chương 1918: Không ngờ chúng ta lại là gánh nặng (2)
Giang Phi Nhạn hóng chuyện còn muốn châm ngòi thổi gió, lập tức đồng ý.
Tuyên Tuyên cũng không thích Triệu Lực, giương nắm đấm nhỏ: “Ta tin ngươi có thể thắng.”
Không hiểu tại sao, nàng ấy rất có lòng tin vào Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Chắc chắn sẽ thắng.”
Chỉ có Hạ Mãn là không lên tiếng, hắn ta không muốn đắc tội cả ai bên, cho nên không đứng về phe nào.
Cho dù là Lâm Mặc Ngữ hay Triệu Lực, đối với hắn ta đều là những người xa lạ chỉ mới gặp lần đầu mà thôi.
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên nhíu mày nói: “Sao tốc độ của bọn chúng lại tăng lên vậy?”
Trong cảm nhận của hắn, lũ ác ma đột nhiên tăng tốc, nhanh hơn trước gấp mấy lần, lao thẳng về phía sao Pháp Tắc…
Lũ ác ma vốn đã chiếm ưu thế hơn bọn họ, khoảng cách gần với sao Pháp Tắc hơn.
Bây giờ bọn chúng lại tăng tốc, lợi thế càng trở nên rõ ràng hơn.
Không chỉ Lâm Mặc Ngữ cảm ứng được, mấy người khác cũng cảm ứng được.
Tuyên Tuyên kêu lên: “Vậy chúng ta cũng tăng tốc đi.”
Giang Phi Nhạn lắc đầu: “Không kịp rồi.”
Hạ Mãn trầm giọng nói: “Hay là để ta thử, các ngươi yểm trợ cho ta.”
Pháp tắc Duệ Kim của hắn ta, không gì có thể ngăn cản, rất thích hợp để xung phong.
Nhưng hắn ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Pháp tắc Thiểm Điện của Giang Phi Nhạn cho phép chuyển động cực nhanh trong khu vực mà phạm vi pháp tắc bao phủ.
Nhưng lại không có lợi thế khi di chuyển đường dài.
Triệu Lực thì khỏi phải nói, pháp tắc Sí Diễm của hắn ta hoàn toàn không thích hợp trong việc đi đường.
Lâm Mặc Ngữ tính toán một chút, bây giờ bọn họ cách sao Pháp Tắc khoảng 2000 km.
2000 km ở thế giới bên ngoài sẽ không mất nhiều thời gian nhưng ở đây khắp nơi đều là pháp tắc, pháp tắc tạo thành vô số thành lũy.
Còn có rất nhiều sinh linh bí cảnh chặn đường, tốc độ không thể tăng nhanh lên được, 2000 cây số thực sự không ngắn.
Hơn nữa sao Pháp Tắc còn liên tục rời xa, cho nên bọn họ sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn.
Lũ ác ma cách sao Pháp Tắc chưa tới 500 cây số, gần hơn bọn họ rất nhiều.
Nếu đuổi tới với tốc độ bình thường, chắc chắn sao Pháp Tắc sẽ rơi vào tay lũ ác ma trước.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta đi trước một bước, các ngươi tự theo sau.”
Nói xong hắn “vù” một cái, mở cánh Vong Linh ra, cánh Vong Linh sau lưng phát ra tiếng vỗ lanh lảnh.
Bộ xương trắng mịn khiến người nhìn phải rợn tóc gáy.
Sức mạnh linh hồn cuồn cuộn, cánh Vong Linh vỗ mạnh, Lâm Mặc Ngữ đã lao vút đi, vạch lên không trung một luồng ánh sáng.
Tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Bọn họ tận mắt chứng kiến, Lâm Mặc Ngữ chẳng hề né tránh, trực tiếp đâm vỡ pháp tắc chắn đường.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, pháp tắc trong bí cảnh bị Lâm Mặc Ngữ phá vỡ, tạo ra những vụ nổ dữ dội.
Phía sau Lâm Mặc Ngữ là một không gian bí cảnh rối tung.
Nhưng lúc này hắn chẳng quan tâm đến thứ khác nữa, trên đường đi toàn là tia lửa kèm theo sấm sét, lao thẳng tới.
“Sao có thể nhanh đến thế?”
“Không chỉ nhanh, mà còn rất mạnh. Pháp tắc trên đường đều bị hắn phá vỡ hết.”
“Không chỉ pháp tắc, ngay cả sinh linh bí cảnh hắn cũng chẳng thèm để mắt đến.”
Giang Phi Nhạn khẽ cười: “Không ngờ, chúng ta lại trở thành gánh nặng.”
Câu nói có phần cà khịa của Giang Phi Nhạn lại lần nữa đâm vào tâm hồn không mấy mạnh mẽ của Triệu Lực.
Hắn ta nhớ lại sinh mệnh hàng trăm năm của mình, kể từ khi bắt đầu tu luyện, khi còn là một người bình thường, hắn ta đã được những người xung quanh gọi là thiên tài.
Dù trong hoàn cảnh nào, chỉ cần là nơi có hắn ta thì hắn ta luôn ngôi sao sáng nhất.
Ngay cả sau khi trở thành siêu thần, danh tiếng của hắn ta vẫn vang xa trong một vài tinh hệ lân cận.
Cái danh thiên tài vang dội khắp trời sao, thuận lợi từ nhỏ đến lớn khiến hắn ta có hơi kiêu ngạo, thậm chí là tự cho mình hơn người.
Hắn ta tin rằng bản thân mình có thể tiến vào thành Thần, cuối cùng sẽ trở thành thần tôn, thậm chí là thần tôn siêu việt.
Tuy lần hành động này hắn ta không nói gì nhưng sự kiêu ngạo trong lòng đã khiến hắn ta cảm thấy mình nên là người lãnh đạo trong đợt hành động này mới đúng.
Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh, Lâm Mặc Ngữ đã tự ý hành động trước, hoàn toàn không hỏi ý hắn ta.
Điều này làm hắn ta cảm thấy rất ức chế khó chịu.
Đây là lần đầu tiên hắn ta có kiểu cảm xúc này, hắn ta nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, đồng thời cũng cố gắng phủ nhận Lâm Mặc Ngữ.
Hắn ta không tin Lâm Mặc Ngữ có thể cảm ứng được sao Pháp Tắc, hắn ta càng không tin lời Lâm Mặc Ngữ nói.
Kết quả, hắn ta lại gặp phải trắc trở, chạm phải một sinh linh bí cảnh có thuộc tính tương tự mình.
Đánh nguyên một hồi cũng không đánh chết được, cuối cùng còn bị Lâm Mặc Ngữ giết chết trong nháy mắt.
Nếu đổi lại thành một sinh linh bí cảnh có thuộc tính khác, hắn ta cũng có thể giết ngay được.
Sau đó, mọi chuyện lại phát triển theo hướng mà hắn ta không muốn thấy, thế mà Lâm Mặc Ngữ thật sự cảm ứng được sao Pháp Tắc.
Cho dù có phải là may mắn hay không thì sự thật chính là như vậy.