Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1920 - Chương 1919: Không Ngờ Chúng Ta Lại Là Gánh Nặng (3)

Chương 1919: Không ngờ chúng ta lại là gánh nặng (3)
Hắn ta càng không thế chấp nhận được, phổi muốn nổ tung vì tức giận rồi.

May mà Lâm Mặc Ngữ đã đồng ý sau khi quay về sẽ lên võ đài đấu một trận với hắn ta.

Hắn ta sẽ cho Lâm Mặc Ngữ biết ai mới là thiên tài thực sự.

Nhưng bây giờ, một câu nói của Giang Phi Nhạn lại kích động đến hắn ta.

Gánh nặng!

Ai là gánh nặng cơ?

"Không thể nào mà ta lại trở thành gánh nặng được, trước đây không, sau này sẽ càng không."

Trong mắt Triệu Lực phụt lên ánh lửa, gầm lên một tiếng rồi lao về phía Lâm Mặc Ngữ.

Giang Phi Nhạn sững sờ nhìn hắn ta: "Tên này điên rồi hả?"

Tuyên Tuyên chớp chớp đôi mắt to, thấy vậy cũng hoang mang ra mặt: "Hình như hắn ta không được bình thường cho lắm.”

Chỉ có Hạ Mãn nhìn ra, đoán sơ được tại sao Triệu Lực lại như vậy, chỉ biết lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta nhanh đuổi theo hắn ta."

Triệu Lực giống như một con sư tử lửa đang nổi điên, cứ như một ngôi sao băng, điên cuồng lao vào bí cảnh.

Hắn ta gây ra náo loạn còn lớn hơn Lâm Mặc Ngữ, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của sinh linh bí cảnh.

Rất nhiều sinh linh bí cảnh lao đến, coi Triệu Lực là kẻ thù của bọn chúng.

Triệu Lực mở rộng phạm vi pháp tắc, chém giết liên tục.

Sinh linh bí cảnh đều được cấu thành từ một loại pháp tắc nào đó, trong đó số lượng từ pháp tắc Hỏa Diễm cũng không hề ít.

Triệu Lực không thể nhanh chóng giết sạch bọn chúng được, phút chốc đã bị rơi vào vòng vây.

Một dòng kiếm quang sắc bén từ phía sau bay tới, đồng thời có sấm sét nổ ầm ầm, nhanh chóng tiêu diệt một số sinh linh bí cảnh hệ lửa đang bao vây tấn công Triệu Lực.

"Triệu Lực, ngươi nổi điên cái gì!"

“Lỡ như gọi sinh linh bí cảnh cảnh giới Chân Thần đến thì làm sao đây hả?”

Giang Phi Nhạn hừ một tiếng, nàng ấy hoàn toàn không thể chịu được mấy hành động này của Triệu Lực.

Triệu Lực làm như vậy sẽ lôi đến rất nhiều sinh linh bí cảnh, lỡ như chọc tới cảnh giới Chân Thần qua đây thì bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Hạ Mãn cũng trầm giọng nói: "Triệu Lực, ngươi bình tĩnh chút đi."

Triệu Lực hừ một tiếng: “Lão tử đang rất bình tĩnh, nhanh lên đi, giết nhanh đi.”

Nói xong hắn ta lại bay như mũi tên bắn về hướng đó.

Nhìn khí thế cùng lửa giận trong mắt hắn ta, bình tĩnh chỗ nào vậy.

Tuyên Tuyên cầm đồ ăn vặt trong tay, vừa ăn vừa nói: “Hình như tên này bị lửa giận làm cho váng đầu rồi.”

Giang Phi Nhạn cười yêu kiều: "Ta thấy hắn ta đố kị thì đúng hơn."

Hạ Mãn khẽ thở dài, hắn ta cũng không thích cách làm này của Triệu Lực nhưng bây giờ nhiệm vụ rất cấp bách.

Hơn nữa đều là Nhân tộc với nhau, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Triệu Lực bị bao vây tấn công mà không ra tay được.

Trong mắt ba người họ đều có sự bất lực, một nhiệm vụ đang êm đẹp, sao lại thành ra như vậy rồi.

Bọn họ không thể trách Lâm Mặc Ngữ, ngay từ đầu Lâm Mặc Ngữ chưa từng nói câu nào quá đáng, huống chi là làm chuyện gì quá đáng.

Trách cũng chỉ trách con người Triệu Lực quá hẹp hòi.



Lâm Mặc Ngữ điều khiển cánh Vong Linh, tăng tốc độ của mình đến mức tối đa, không đếm xỉa đến pháp tắc ở dọc đường.

Trong nháy mắt, thêm một nhóm sinh linh bí cảnh xuất hiện sau lưng hắn.

Tuy nhiên, tốc độ của những sinh vật bí cảnh này rõ là không nhanh bằng Lâm Mặc Ngữ, mắt thấy không thể đuổi kịp, thì đều từ bỏ việc truy kích.

Cũng có vài con khá cố chấp, vẫn muốn đuổi giết Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ kéo bọn chúng, không ngừng xông về phía sao Pháp Tắc.

Hình như lũ ác ma cũng cảm ứng được hơi thở của đám người Lâm Mặc Ngữ, lại tăng tốc độ.

Hiện hai bên đang so ai nhanh hơn ai, ai có thể lấy được sao Pháp Tắc nhanh hơn.

Một khi có được sao Pháp Tắc thì sẽ chiếm được ưu thế tương ứng.

Cuối cùng sao Pháp Tắc đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đây là ngôi sao Pháp Tắc tỏa ra ánh sáng xanh lam, dường như có sóng biển đang cuộn trào trong đó.

Nhìn từ xa, nó trông giống như một quả bóng nước vậy.

Lâm Mặc Ngữ hơi kinh ngạc: "Sao trong sao Pháp Tắc lại có hơi thở sinh mệnh."

Hơi thở sinh mệnh của Lâm Mặc Ngữ quá nhạy bén, lập tức cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trong sao Pháp Tắc.

Mặc dù hơi thở hơi yếu ớt, chỉ là một tia nhưng lại cực kỳ kiên định.

“Đây là hơi thở sinh mệnh của thần tôn Dạ Vũ, thần tôn Dạ Vũ vẫn còn sống, chưa chết." Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi bất ngờ.

Không ngờ thần tôn Dạ Vũ hóa thành sao Pháp Tắc, thế mà không chết hẳn, lại để lại cho mình một cơ hội sống sót.

“Hèn gì nhất định phải cướp được sao Pháp Tắc, thần tôn Dạ Vũ vẫn còn cứu được, có lẽ vẫn còn cứu được.”

Lâm Mặc Ngữ đoán sơ được mục đích thực sự của nhiệm vụ lần này.

Mục đích thực sự không phải là tìm về được sao Pháp Tắc, mà là mang về hy vọng cuối cùng cho thần tôn Dạ Vũ.

Thần tôn không thể tổn thất một cách tùy tiện được, thần tôn ngã xuống không phải là chuyện nhỏ đối với Nhân tộc.
Bình Luận (0)
Comment