Chương 1935: Nguyên Địa Pháp Tắc, nguồn gốc của sự tranh giành (1)
Hắc Ưng Vương tức giận kêu lên: “Ngươi đúng là tự tìm đến cái chết!”
Lâm Mặc Ngữ hừ lạnh: “Giết được ta đi rồi hẵng nói!”
Ngay sau đó, quân đoàn Vong Linh xuất hiện, giống như bất chấp tính mạng mà lao về phía Hắc Ưng Vương.
Quân đoàn Vong Linh vây thành thành lũy, chặn ngang con đường duy nhất của Hắc Ưng Vương.
“Cút hết đi!”
Hắc Ưng Vương giận dữ, vỗ cánh gầm lên, quân đoàn Vong Linh lần lượt bị đánh bay.
Bị hất văng ngược trở lại khiến chúng nhanh chóng tan rã.
Lâm Mặc Ngữ đưa chúng trở về thuật pháp Hằng Tinh.
Tuy quân đoàn Vong Linh không thể chặn được Hắc Ưng Vương, nhưng ít ra cũng kéo dài được thêm giây lát.
“Còn 2 giây!”
Lâm Mặc Ngữ nghiến răng đếm thời gian.
Ánh sao càng lúc càng rực rỡ, vào lúc thời gian chỉ còn lại 1 giây.
Ánh sao sáng đến cực điểm rồi đột nhiên nổ tung.
“Dao Động Tử Vong!”
Âm thanh của linh hồn, mang theo pháp tắc đáng sợ, tấn công từ khắp mọi nơi.
Uy lực lớn mạnh hơn trước rất nhiều.
Ở bên ngoài thế giới linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã xuất hiện vô số Biên Bức Vương, đồng loạt giận dữ gầm lên với linh hồn của Lâm Mặc Ngữ.
Tinh thể của thế giới linh hồn xuất hiện rất nhiều vết nứt, như thể nó sắp vỡ tan ra rồi.
Trong thế giới hiện thực, ánh sao cũng hóa thành vô số Biên Bức Vương, gào thét với Lâm Mặc Ngữ.
Thế giới linh hồn đang rung chuyển dữ dội. Trong thuật pháp Hằng Tinh, quân đoàn Vong Linh sụp đổ.
Lâm Mặc Ngữ sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, liều mạng kích hoạt sức mạnh sinh mệnh trong pháp tắc Bất Tử để duy trì cơ hội sống sót cuối cùng.
Bất Tử Vu Yêu mang theo Hào Quang Bất Tử xuất hiện lần nữa.
Những tinh thần kỳ dị bay lên, phạm vi pháp tắc mở ra.
Lâm Mặc Ngữ lấy pháo đài Tru Thần ra rồi lập tức chui vào.
Pháo đài Tru Thần nổ tung, phạm vi pháp tắc sụp đổ, Hào Quang Bất Tử nổ tung.
Giây cuối cùng cũng là giây khó khăn nhất.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ đã vượt qua được.
Cùng với ánh sáng tím chói lóa, thiên phú Tái Sinh Toàn Diện của Lâm Mặc Ngữ cuối cùng cũng được kích hoạt.
Cho dù là 0.1 giây thôi, Lâm Mặc Ngữ cũng biết mình thực sự sẽ chết.
Cánh Vong Linh tiếp tục rung chuyển, lại phát động kỹ năng Công Kích, Lâm Mặc Ngữ phút chốc biến mất.
Hắc Ưng Vương và Biên Bức Vương đứng tại chỗ sững sờ.
“Vậy mà vẫn chưa chết…”
“Bộ hắn là con gián hả?”
Tiền tuyến ổn định, ác ma rút quân.
Trận chiến tranh giành sao Pháp Tắc này cuối cùng đã hạ màn với chiến thắng thuộc về Nhân tộc.
Cuối cùng Lâm Mặc Ngữ đã mang sao Pháp Tắc về, giữ lại một tàn hồn và một cơ hội sống cho thần tôn Dạ Vũ.
Trong chiến hạm cấp Thần Tôn, Lâm Mặc Ngữ đã gặp được Chu Thiên.
Lần này không phải là ảo ảnh mà chính là bản thân ông ta.
Nụ cười của Chu Thiên rất rạng rỡ, nhận lấy sao Pháp Tắc từ tay Lâm Mặc Ngữ.
Ông ta cảm nhận được tàn hồn và một tia sinh mệnh lực của thần tôn Dạ Vũ trong sao Pháp Tắc.
Lúc này tàn hồn và sinh mệnh lực đều rất ổn định, Chu Thiên thở phào nhẹ nhõm.
“Rất tốt, lần này ngươi đã lập được công lớn.”
Lâm Mặc Ngữ không hề nghĩ mình có công lao mà tự cao tự đại, thế nhưng hắn cũng không khiêm tốn lùi bước, bình tĩnh nói: “Đều là những việc ta nên làm, may thay có tiền bối Thanh Kiếm hộ tống dọc đường, nếu không thì vãn bối sẽ không thể về được rồi.”
Thanh Kiếm đạo sĩ xua tay: “Ta chỉ là làm việc theo mệnh lệnh thôi, nếu vực chủ đại nhân cảm thấy tại hạ vất vả thì xin hãy cho thứ gì đó thiết thực đi.”
“Ngươi à…” Chu Thiên cười, lấy ra một cái hồ lô ném cho Thanh Kiếm đạo sĩ.
Hai mắt Thanh Kiếm đạo sĩ lập tức sáng lên, giật nắp ra và uống một ngụm lớn, cao giọng hét lên: “Quá đã!”
Mùi rượu ngào ngạt, toàn bộ chiến hạm đều bị mùi rượu nồng nặc bao phủ.
Lâm Mặc Ngữ chỉ ngửi thôi mà đã cảm thấy hơi lâng lâng rồi, choáng váng đầu óc.
Nếu không phải phẩm chất linh hồn đủ cao thì e rằng hắn sẽ say ngã ngay lập tức.
Rượu này quá mạnh!
Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ loại rượu có thể khiến mình say luôn sau khi ngửi một một lần thì đây không phải là loại rượu bình thường.
Chu Thiên tiếp tục nói với Lâm Mặc Ngữ: “Lần này chúng ta đã tính toán sai lầm rồi, không ngờ ác ma lại đột nhiên tăng binh, khiến chúng ta rơi vào thế bị động.”
Lâm Mặc Ngữ đã nghe Thanh Kiếm đạo sĩ nói về toàn bộ quá trình này.
Tuy không chi tiết nhưng cũng không chênh lệch gì nhiều.
Sự việc đại khái là như vậy, ác ma đột nhiên tấn công mạnh mẽ, phá đi sự sắp xếp của Chu Thiên nên mới khiến bản thân hắn suýt không thể về được.
May là thực lực của Thanh Kiếm đạo sĩ đủ mạnh, có thể nói là bất khả chiến bại trong cảnh giới Thần Vương nên mới có thể đưa mình trở về.
Thấy không thể làm được gì nên cuối cùng đám ác ma cũng chọn cách rút quân.
Thanh Kiếm đạo sĩ đang uống rượu ngon, trên mặt hiện lên vẻ rượu chè: “Lần này đám ác ma mất cả chì lẫn chài, không chỉ không giết được thần tôn Dạ Vũ mà bên phe mình còn mất đi một thần tôn, điều này đủ khiến chúng đau đớn một lúc.”