Chương 1948: Có phải già rồi nên lú lẫn không? (2)
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được hơi thở pháp tắc thời gian truyền ra từ trong phòng: “Nếu qua 100 ngày ta vẫn chưa ra ngoài, ngươi cũng không cần đến gọi ta, tự động khấu trừ điểm tích lũy là được.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không biết mình sẽ mất bao lâu để lĩnh ngộ, dù sao điểm tích lũy của hắn nhiều nhất cũng có thể duy trì đến 7200 ngày.
Quy đổi ra thế giới thực là 720 ngày, gần hai năm, vậy chắc là đủ rồi.
Trúc Xảo nở nụ cười rạng rỡ: “Vãn bối đã biết, tiền bối cứ yên tâm tu luyện.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu rồi bước vào phòng thời gian.
Cánh cửa cổ kính đóng lại với tiếng ầm ầm, phòng thời gian vốn đang tối đen như mực đột nhiên sáng lên.
Xung quanh trở nên trong suốt, Lâm Mặc Ngữ như đang đứng giữa không trung, hơi thở pháp tắc đại thế giới ập vào mặt.
Cảm giác hơi khác so với bên ngoài nhưng sự khác biệt cũng không lớn lắm.
Nếu không phải linh hồn của hắn đã đạt đến phẩm chất Tứ phẩm thì chưa chắc đã cảm nhận được.
Bất kỳ pháp tắc nào cũng chỉ là một phần của pháp tắc đại thế giới.
Dù trong biển Pháp Tắc không có sao Pháp Tắc tương ứng thì cũng có thể lĩnh ngộ được từ pháp tắc đại thế giới, chỉ là hiệu quả không tốt bằng.
“Pháp tắc đại thế giới...”
“Vô dụng với ta!”
Lâm Mặc Ngữ không cần phải lĩnh ngộ pháp tắc đại thế giới, hắn chỉ lĩnh ngộ pháp tắc Bất Tử của riêng mình.
Cũng không cần sao Pháp Tắc trong biển Pháp Tắc, hắn có thứ tốt hơn.
Trong thế giới linh hồn của hắn, trong thuật pháp Đa Tinh, pháp tắc Bất Tử được thể hiện dưới dạng cụ thể hóa, có hiệu quả vượt xa sao Pháp Tắc.
Thuật pháp Đa Tinh hệ hài cốt, ẩn chứa Tử Chi Lực của pháp tắc Bất Tử.
Thuật pháp Đa Tinh hệ triệu hồi, ẩn chứa Sinh Chi Lực của pháp tắc Bất Tử.
Lâm Mặc Ngữ chỉ cần lĩnh ngộ chúng rồi dung hợp hai luồng sức mạnh này lại là có thể lĩnh ngộ pháp tắc Bất Tử hoàn chỉnh.
Từ 0 đến 1 là khó nhất, lúc đó Lâm Mặc Ngữ đã mất hơn hai năm.
Nhưng một khi đạt đến 1 rồi thì sau này, việc lĩnh ngộ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Mặc Ngữ ngồi yên trong phòng thời gian, bắt đầu tập trung lĩnh ngộ.
Sau khi vào đại thế giới, đây là lần đầu tiên hắn chính thức tu luyện.
Thời gian ngày qua ngày, Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
...
Tinh cầu Chu Tước số 1 còn được gọi là sao Vực Chủ.
Phủ vực chủ toạ lạc ở đây.
Vực chủ Chu Thiên nhìn tin tức vừa nhận được, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Tình báo là thật?”
Trước mặt ông ta là một người toàn thân được bao phủ bởi chiếc áo choàng đen, cúi đầu xuống.
“Chắc chắn không phải là giả.”
Giọng nói của hắn ta cũng khàn khàn, trầm thấp.
Hắn ta tên là Hắc Tước, là thế lực bí mật dưới trướng của Chu Thiên.
Dưới trướng của Chu Thiên có vài người giống như vậy.
Người trước đây đi theo Lâm Mặc Ngữ cũng là một trong số đó.
Hắc Tước chủ yếu phụ trách một số công việc tình báo, lần này hắn ta nhận được tình báo về Lâm Mặc Ngữ nên đã lập tức đưa đến.
Chu Thiên khẽ nói: “Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục theo dõi, nếu có gì bất thường thì báo cho ta biết.”
Hắc Tước khẽ nói: “Có cần phái người bảo vệ hắn không?”
Chu Thiên suy nghĩ một chút: “Phái hai người âm thầm theo dõi, không đến lúc cực kì nguy hiểm thì không cần phải ra tay, ta tin rằng hắn có thể tự giải quyết được.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Hắc Tước đáp một tiếng rồi quay người rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, Chu Thiên vào mạng lưới Nhân Hoàng, liên lạc với La Càn Khôn.
“La lão đầu, ra đây!”
Đối với lão già La Càn Khôn này, ông ta không khách sáo chút nào, hai người hiểu rõ nhau vậy nên căn bản cũng không cần khách sáo gì cả.
Trước mặt ông ta, có ánh sáng lóe lên, hiện ra bóng dáng của La Càn Khôn.
Đây chính là ưu điểm của mạng lưới Nhân Hoàng, bất kể ở đâu, muốn gặp mặt thì chỉ cần một ý niệm là được.
La Càn Khôn nhìn chằm chằm vào Chu Thiên với ánh mắt không thân thiện: “Chu lão tam, ngươi muốn đánh nhau với lão phu sao?”
Chu Thiên bực bội nói: “Ma mới rảnh rỗi đánh nhau với ngươi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện Lâm Mặc Ngữ vào Ác Ma Tất Sát Bảng không?”
La Càn Khôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ta.
Biểu cảm này của ông khiến Chu Thiên càng thêm tức giận: “Đừng giả ngu, chắc chắn ngươi đã biết. Với mạng lưới tình báo của Chiến Thần Điện các ngươi mà ngay cả lão phu cũng biết chuyện thì sao Chiến Thần Điện các ngươi lại có thể không biết được.”
La Càn Khôn cười khẩy: “Vậy sao ngươi còn hỏi? Có phải già rồi nên lú lẫn không?”