Chương 1955: Quy y Phật Tổ mới được trường sinh (1)
Nhưng Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn ra, mười tám La Hán trên pháp đàn lúc này đều không phải người thật mà là do Phật tộc dừng thủ đoạn để ngưng tụ ra.
Uy lực như thế nào thì không biết nhưng khí thế rất mạnh, cũng đủ đẹp mắt, để dọa người thì như vậy là cũng đủ rồi.
Thần Long vẫn cuộn tròn trên không trung, mắt đã nhắm lại, dường như đã ngủ.
Dưới chân Khổng Văn Phật Đà xuất hiện một tòa đài sen, đài sen có mười hai cánh, được gọi là đài sen Thập Nhị Phẩm.
Đài sen là pháp bảo phổ biến nhất của Phật tộc, dùng để chiến đấu, di chuyển, đều rất hữu dụng.
Cấp bậc của đài sen có thể phán đoán trực tiếp qua số lượng cánh hoa.
Đài sen Thập Nhị Phẩm đã là cấp Thần Tôn.
Khổng Văn Phật Đà ngồi yên trên đài sen, chắp tay trước ngực, kết ấn Phật tộc, nhắm mắt chờ đợi.
Một ngày trôi qua, liên tục có người đến, ban đầu đã có quy mô trăm vạn người, bây giờ lại tăng lên gấp đôi.
Trên tinh không toàn là người, Lâm Mặc Ngữ và Nhậm Cường liên tục lùi lại, thậm chí đã không còn nhìn thấy Khổng Văn Phật Đà.
Lâm Mặc Ngữ kéo Nhậm Cường lùi lại, lùi thẳng đến vòng ngoài cùng của đám đông.
Nhậm Cường hỏi: “Chúng ta có lùi quá xa không?”
Lâm Mặc Ngữ lại không nghĩ vậy: “Không sao, ngươi dùng tai nghe là được, không cần nhìn ông ta.”
“Còn nữa, khi nghe thì ý chí phải kiên định, đừng bị mê hoặc.”
“Nếu không chịu được thì lùi lại.”
“Nếu không, nhỡ đâu ngươi quy y, gia nhập Phật tộc thì sẽ không dễ chơi đâu.”
Nhậm Cường nửa hiểu nửa không: “Còn có thể như vậy nữa à?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Có khả năng.”
Hắn phân tích dựa trên những gì mình nhìn thấy, cảm thấy Khổng Văn Phật Đà khi luận Phật giảng đạo, có thể sẽ sử dụng loại pháp tắc đó.
Một khi ý chí yếu đi thì sẽ rất dễ bị mê hoặc, nảy sinh ý nghĩ muốn quy y Phật tộc.
Thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn nghi ngờ rằng mỗi lần luận Phật giảng đạo, những người quy y đều là những người có ý chí không đủ kiên định.
Chỉ cần ý chí đủ kiên định, linh hồn đủ mạnh mẽ thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Tại sao Nhân tộc không ngăn cản, theo phân tích của hắn, những người có ý chí không kiên định thì rất khó làm thành việc lớn.
Loại người này, có cũng chẳng để làm gì.
Phật tộc thích thì cứ lấy đi.
Nhân tộc chủ động từ bỏ một nhóm người, để họ quy y Phật tộc, rời khỏi Nhân tộc.
Nghe thì có vẻ tàn nhẫn nhưng sự thật là như vậy.
Không phải Nhân tộc tàn nhẫn mà là đại thế giới quá tàn nhẫn, quá thực tế.
Không mạnh thì chết
Một ngày sau, trong tiếng niệm Phật, buổi luận Phật giảng đạo chính thức bắt đầu.
Nơi đây đã tập trung hơn hai trăm vạn tu luyện giả, có cả từ cảnh giới Siêu Thần đến Thần Vương.
Vạn pháp quy tông, tuy Phật pháp của Phật tộc không giống với Nhân tộc nhưng có thể học hỏi lẫn nhau, cũng có thể lĩnh ngộ được rất nhiều điều từ đó.
Phật quang phổ chiếu, ánh sáng màu vàng kim của Phật quang che khuất ánh sáng của hằng tinh, chiếu sáng toàn bộ tinh hệ.
Tinh không tràn ngập Phật quang, ánh sáng màu vàng kim lấp lánh.
Nhưng trên tinh cầu, mọi thứ vẫn như thường, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy được Phật quang.
Lâm Mặc Ngữ nheo mắt, ánh mắt hắn sáng suốt, biết Phật quang thực chất là một loại ảo giác, là ánh sáng của linh hồn.
Cái nhìn thấy không phải là thật, nếu trong lòng không có Phật thì không thể nhìn thấy Phật quang.
“Phật là gì!”
“Phật là người phổ độ chúng sinh...”
“Không là gì, không, không phải là không có gì, đầy đủ thì là không...”
Từng câu nói được thốt ra từ miệng Khổng Văn Phật Đà như có đạo lý lớn, phát động pháp tắc đại thế giới, khuấy động muôn ngàn gợn sóng trên tinh không.
Miệng ông ta như tỏa sáng, trên tinh không như có vô số ánh sáng màu vàng kim rơi xuống.
Trên tinh không thấp thoáng xuất hiện một vị Phật Tổ vô địch.
Phật Tổ vô biên vô hạn, chiếm giữ tinh không như thể còn lớn hơn cả tinh hệ.
Ngài hùng vĩ, cổ xưa, hoang sơ...
Khiến người ta nảy sinh ý nghĩ muốn quỳ lạy.
Vô số người nghe Phật âm, hoặc là nhắm mắt lại như say như mê, hoặc là ánh mắt mất đi tiêu cự, đã đắm chìm vào đó.
Nhậm Cường cũng vậy, tuy Lâm Mặc Ngữ đã cảnh báo hắn ta, phải có ý chí kiên định, không bị Phật âm mê hoặc.
Nhưng biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Hắn ta hoàn toàn không thể chống lại Phật âm của Khổng Văn Phật Đà.
Chỉ có một số ít thần vương, tuy đang nghe giảng nhưng ánh mắt vẫn trong sáng, không hề bị lay động.
Lâm Đường đứng giữa tinh không, ánh mắt lướt qua khắp hiện trường, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Đối với những thần vương có ánh mắt trong sáng, hắn ta lộ ra vẻ tán thưởng.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ cũng có ánh mắt trong sáng.
Khi hắn ta nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn thấy hắn ta.
Lâm Đường gật đầu chào Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ cũng mỉm cười đáp lại.