Chương 1956: Quy y Phật Tổ mới được trường sinh (2)
Lâm Đường biết rõ, Lâm Mặc Ngữ có linh hồn Tứ phẩm, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi Phật âm.
“Có vẻ Lâm tiểu hữu không có hứng thú với buổi luận Phật giảng đạo này.”
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên nhận được truyền âm từ Lâm Đường.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Ta có đạo của ta.”
Lâm Đường cười ha ha: “Tốt, tốt, kiên trì với đạo của mình, không bị ngoại đạo mê hoặc, suy nghĩ này của Lâm tiểu hữu rất đúng đắn.”
“Nhưng đôi khi, nghe âm thanh của ngoại đạo, có lẽ cũng có thể dẫn lối cho bản thân, không phải là chuyện xấu.”
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên hỏi: “Tại sao tinh chủ đại nhân lại cho phép Phật tộc đến Nhân tộc chúng ta luận Phật giảng đạo, nghe nói mỗi lần đều mang đi không ít người của Nhân tộc.”
Lâm Mặc Ngữ có suy đoán của riêng mình nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, chưa chắc đó đã thật sự là đáp án đúng.
Với thân phận của Lâm Đường, chắc chắn sẽ biết không ít chuyện, có lẽ có thể biết được một số thông tin từ đó.
Lâm Đường mỉm cười: “Những chuyện liên quan đến việc này, với quyền hạn của ngươi thì vẫn còn chưa có tư cách biết.”
“Lão phu biết ngươi sẽ có rất nhiều suy đoán, có thể đúng, có thể sai nhưng ngươi không cần quan tâm.”
“Đây là quyết định của những đại nhân đó, ngươi, bao gồm cả lão phu, đều chỉ có thể tuân theo.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ nói: “Vãn bối đã hiểu, cảm ơn tinh chủ chỉ điểm.”
Tuy Lâm Đường không cho Lâm Mặc Ngữ đáp án nhưng cũng tiết lộ một số thông tin từ đó, vừa vặn trùng khớp với suy đoán của Lâm Mặc Ngữ.
Phật tộc đến Nhân tộc luận Phật giảng đạo, khiến cho một bộ phận Nhân tộc quy y Phật tộc, rời khỏi Nhân tộc.
Chuyện này là do cấp cao Nhân tộc quyết định.
Đúng là hắn không có tư cách để biết được nguyên nhân cụ thể.
Thực ra, biết rồi thì sao, hắn cũng không có năng lực quản.
Lâm Đường đã khách sáo với hắn lắm rồi, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn là Lâm Đường sẽ không quan tâm.
Lâm Mặc Ngữ không hỏi thêm nữa, chờ sau này, khi quyền hạn của hắn cao hơn, thực lực đủ mạnh thì những bí ẩn ở hiện tại tự nhiên sẽ được giải đáp.
Luận Phật giảng đạo, thời gian ngắn thì vài ngày, dài thì một tháng.
Trong khoảng thời gian này, vẫn sẽ có người đến nhưng người rời đi thì lại không nhiều.
Lâm Đường cũng đã nói, có thể học hỏi lẫn nhau.
Tuy Lâm Mặc Ngữ kiên trì với đạo của mình nhưng nghe thử cũng không sao.
Huống chi, tên ngốc Nhậm Cường bên cạnh, đã hoàn toàn đắm chìm vào đó nên vẫn phải trông chừng một chút.
Dần dần, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được sự đặc biệt của luận Phật giảng đạo.
Bất kỳ pháp tắc nào trong đại thế giới cũng không thể nói ra bằng lời, ghi chép trên giấy.
Mỗi người đều cần phải tự mình lĩnh ngộ pháp tắc.
Nhưng Khổng Văn Phật Đà lại nói thao thao bất tuyệt, ông ta lồng ghép khái niệm của Phật tộc với pháp tắc của đại thế giới.
Giảng giải theo cách kỳ lạ, khiến cho người nghe có thể rút ra kinh nghiệm, có được một số hiểu biết về pháp tắc.
Hơn nữa, ông ta cũng không giảng về một loại pháp tắc cụ thể nào đó mà nghiêng về khái niệm trừu tượng hơn.
Chỉ mới hai ngày mà đã có người bắt đầu lĩnh ngộ.
Hơi thở trên người họ có một chút thay đổi, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Mặc Ngữ còn phát hiện, có người mượn luận Phật giảng đạo để đối kháng với Phật âm, rèn luyện ý chí của mình.
Nếu chỉ xét về khía cạnh này thì luận Phật giảng đạo của Phật tộc, có không ít lợi ích cho Nhân tộc.
Chớp mắt, luận Phật giảng đạo đã qua năm ngày, Khổng Văn Phật Đà vẫn chưa có ý định dừng lại.
Ánh sáng màu vàng kim trên tinh không vẫn liên tục rơi xuống, Phật âm cũng ngày càng mạnh mẽ.
Hình ảnh Phật Tổ hư ảo cũng ngày càng trở nên khổng lồ hơn.
Khi buổi giảng đạo bước sang ngày thứ bảy, ngữ điệu của Khổng Văn Phật Đà đã có hơi thay đổi.
Sự thay đổi này rất tinh tế, gần như phần lớn mọi người đều không nghe ra.
Lâm Đường nghe thấy, cũng có hơi nghi ngờ nhưng không nói gì.
Trong khoảnh khắc ngữ điệu của Khổng Văn Phật Đà thay đổi, Lâm Mặc Ngữ đột nhiên run lên.
Bên ngoài thế giới linh hồn của hắn, đột nhiên xuất hiện vạn đạo Phật quang, chiếu sáng thế giới linh hồn.
“Quy y Phật Tổ, sẽ được trường sinh!”
“Quy y Phật Tổ, vô lượng thọ tôn!”
“Quy y Phật Tổ, không sầu không bi!”
Từng tiếng Phật âm vang vọng trong thế giới linh hồn.
Phật quang như những bàn tay khổng lồ vỗ vào thế giới linh hồn, muốn tiến vào thế giới linh hồn nhưng bị bức tường pha lê chặn lại.
Linh hồn Lâm Mặc Ngữ mở mắt: “Đây là... muốn ta quy y sao?”
Lúc này, linh hồn và cơ thể của hắn hoàn toàn tách biệt, linh hồn tạm thời mất đi quyền khống chế cơ thể.
Hắn biết, đây đều là do Khổng Văn Phật Đà giở trò.
Cũng không biết, đây là chỉ nhắm vào một mình hắn, hay là nhắm vào tất cả mọi người.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ trở nên hung dữ: “Muốn ta quy y, nằm mơ đi!”