Chương 1963: Kẻ tiểu nhân thật thà còn hơn kẻ quân tử giả tạo (1)
Lâm Đường thấy dáng vẻ của Chu Thiên, biết ông ta thật sự không biết.
Chu Thiên thản nhiên nói: “Nếu hắn đã thành gia, vậy càng không nên yêu đương, tu luyện thật tốt mới là con đường đúng!”
Tiếp đó ông ta chuyển chủ đề, nói đến chuyện của Phật tộc lần này: “Về chuyện của tên đầu trọc Khổng Văn kia, ngươi thấy thế nào?”
Chu Thiên không có thiện cảm với Phật tộc nên không gọi là Phật Đà mà trực tiếp gọi là đầu trọc.
Lâm Đường lắc đầu: “Chuyện này rất kỳ lạ, ta thật sự nghĩ không ra, Khổng Văn chết như thế nào mà lại im hơi lặng tiếng như vậy chứ!”
Chu Thiên nói: “Ta đã kiểm tra thế giới linh hồn của tên đầu trọc Khổng Văn, linh hồn của ông ta không ở trong cơ thể, chứng tỏ lúc ông ta chết, linh hồn đang ở nơi khác.”
“Ngươi nói xem, linh hồn của ông ta đã đi đâu?”
Làm sao Lâm Đường biết linh hồn của Khổng Văn Phật Đà sẽ đi về đâu.
Chu Thiên cười khẩy: “Chúng ta cùng xem!”
Mi tâm ông ta khẽ phát sáng, một vật bay ra, đó là một sợi dây mảnh như sợi tóc.
Sợi dây tỏa sáng lấp lánh trong tinh không, rất phi phàm.
Lâm Đường thấy vậy thì không khỏi bật cười: “Sao ta lại quên ngài có Sợi Dây Nhân Quả chứ, đúng rồi, vừa rồi sao ngài không dùng?”
Chu Thiên cười nói: “Tại sao phải dùng, người chết đâu phải là thần tôn Nhân tộc. Tên đầu trọc Phật tộc chết thì cứ để cho bọn họ tự điều tra.”
“Hơn nữa người chết còn là Khổng Văn, tên phản đồ Nhân tộc này, chết là đáng đời, lão phu còn hả hê không kịp thì còn giúp bọn họ điều tra nguyên nhân cái chết làm gì? Nằm mơ đi!”
Chu Thiên nói một cách rất hả hê, trong miệng ông ta, Khổng Văn chết là đáng đời, thậm chí nên chết từ lâu rồi.
Nói xong Chu Thiên kích hoạt Sợi Dây Nhân Quả, Sợi Dây Nhân Quả là một bảo vật kỳ lạ, không có tính công kích, công dụng của nó là có thể tìm thấy một chút liên hệ giữa hai người.
Nguyên nhân cuối cùng là do bên trong nó ẩn chứa một tia pháp tắc Nhân Quả.
Có nhân ắt có quả, có quả ắt có nhân.
Chỉ cần tìm được một đầu là có thể liên hệ đến đầu kia.
Sau khi kích hoạt Sợi Dây Nhân Quả, đầu ngón tay Chu Thiên xuất hiện một giọt máu.
Đây là máu của Khổng Văn Phật Đà, là vừa rồi Chu Thiên lén lấy được.
Sợi Dây Nhân Quả sau khi hấp thụ máu thì không ngừng lóe sáng, sau đó từ trên đó bay ra một luồng hơi thở yếu ớt, trực tiếp rơi vào người Lâm Mặc Ngữ.
“Sao có thể như vậy!”
Lâm Đường kinh ngạc, Chu Thiên cũng cảm thấy chấn động.
Theo chỉ dẫn của Sợi Dây Nhân Quả, Khổng Văn Phật Đà chết là do Lâm Mặc Ngữ.
Lúc Khổng Văn Phật Đà chết, linh hồn không ở trong cơ thể mà là ở nơi khác.
Không cần nói, nhất định là ở trong cơ thể Lâm Mặc Ngữ.
Sợi Dây Nhân Quả không thể nào sai được .
Lâm Đường nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc Ngữ: “Nói như vậy thì lúc đó linh hồn của Khổng Văn Phật Đà đang ở trong cơ thể của Lâm tiểu hữu, hắn muốn làm gì chứ?”
Trong mắt Chu Thiên lóe lên sát ý: “Còn có thể làm gì nữa chứ? Cưỡng ép độ hóa thôi, độ hóa không thành, sinh ra sát ý, kết quả bị giết ngược lại.”
Lâm Đường lẩm bẩm: “Sao hắn có thể làm được?”
Chu Thiên cười khẩy: “Xem ra trên người Lâm tiểu hữu có bí mật.”
Đột nhiên ông ta đảo mắt, vỗ đùi: “Hiểu rồi, thì ra là vậy.”
“Hay cho Phật tộc, hay cho Khổng Văn, thế mà lại dám nhận nhiệm vụ ám sát của tộc Ác Ma.”
“Không được, bản vực chủ phải báo cáo chuyện này lên trên, xem thành chủ bên kia nói thế nào.”
“Lũ đầu trọc Phật tộc, gan to bằng trời rồi!”
Nói xong, Chu Thiên đã liên lạc với mạng lưới Nhân Hoàng, báo cáo tình hình ở đây lên trên.
Lâm Đường nhìn Chu Thiên đang tức giận thì có hơi buồn cười, an ủi: “Đừng nóng vội, tuổi cũng đã cao rồi mà còn như vậy nữa, ngươi nên nhớ, ngươi là vực chủ đó.”
Chu Thiên bực bội nói: “Vực chủ cái rắm, thứ này ai thích làm thì làm đi. Tâm nguyện lớn nhất của lão phu, chính là sớm ngày phủi mông rời đi. Ngươi muốn làm thì chức vực chủ này nhường cho ngươi làm.”
Lâm Đường vội vàng lắc đầu, từ chối: “Miễn đi.”
Hai tai Lâm Mặc Ngữ không nghe thấy chuyện bên ngoài, một lòng hướng về việc luyện hóa pháp bảo.
Pháp bảo không giống với trang bị vũ khí trong tiểu thế giới, một món pháp bảo thường có nhiều công năng.
Bản thân nó không có thuộc tính gì cả.
Thực ra sau khi rời khỏi tiểu thế giới, thuộc tính đã bị vứt bỏ.
Đại thế giới vốn không tồn tại thứ gọi là thuộc tính.
Tất cả đều phân chia theo cảnh giới và nói chuyện bằng pháp tắc.
Tuy Lâm Mặc Ngữ chưa từng luyện hóa pháp bảo đại thế giới nhưng hắn đã luyện chế Hồn Y, hơn nữa còn dùng linh hồn để luyện.
Quan Tài Ngủ Say cũng là do hắn tự tay luyện chế, vậy nên cũng đã nắm được phương pháp luyện hóa pháp bảo.
Với linh hồn Tứ phẩm của hắn thì việc luyện hóa là rất dễ dàng.
Chỉ mất nửa ngày, tháp Chiến Vương đã được luyện hóa xong, toàn bộ quá trình đều vô cùng nhẹ nhàng.
Điều này khiến Lâm Mặc Ngữ thấy kì lạ là sao lại dễ dàng như vậy, dường như hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.