Chương 1964: Kẻ tiểu nhân thật thà còn hơn kẻ quân tử giả tạo (2)
Tháp Chiến Vương là pháp bảo cảnh giới Thần Vương, công năng tương tự pháo đài Tru Thần, chỉ là mạnh hơn một chút.
Có thể coi là phiên bản nâng cấp của pháo đài Tru Thần.
Bên trong nó cũng có một cái lõi, khi Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được lõi này, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.
“Đây là... lõi của pháo đài Tru Thần.”
Khi hắn cảm nhận được lõi này, lõi cũng truyền đến cảm giác thân thiết.
Trong lòng vô cùng vui mừng, hắn nhận ra, pháo đài Tru Thần tuy không thể tu luyện nhưng lõi của nó vẫn có thể sử dụng được.
Chu Thiên đã dùng lõi của pháo đài Tru Thần và vỏ ngoài của tháp Chiến Vương cho hắn.
Như vậy, đương nhiên việc luyện hóa của hắn chắc chắn sẽ dễ dàng.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ dâng lên một tia cảm kích đối với Chu Thiên, hắn biết làm được như vậy nhất định là không dễ dàng gì.
Cảm nhận được cảm giác thân thiết từ lõi, Lâm Mặc Ngữ dùng ý thức để giao tiếp với nó, đối xử với nó giống như đang đối xử với một con thú cưng.
Có tháp Chiến Vương thì nếu như lại bị Hắc Ưng Vương và Biên Bức Vương truy sát, hắn sẽ không chật vật như vậy.
Lâm Mặc Ngữ cất tháp Chiến Vương, bỏ vào thế giới linh hồn, để đại thụ Thiên Phú bao bọc, dùng linh hồn lực để nuôi dưỡng.
Sau đó lại bắt đầu luyện hóa thanh kiếm nhỏ bằng ngọc.
Đây là pháp bảo linh hồn, chủ yếu để tấn công cũng là cảnh giới Thần Vương.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy nó mạnh hơn tháp Chiến Vương.
Với linh hồn Tứ phẩm của Lâm Mặc Ngữ, hồn lực cuồn cuộn tuôn ra bao phủ kiếm nhỏ, nhanh chóng in dấu ấn của mình lên đó.
Cũng chỉ mất một ngày đã hoàn thành việc luyện hoá.
Ưu thế của linh hồn phẩm chất cao thể hiện rõ ràng, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, không có một chút khó khăn nào.
Thanh kiếm nhỏ vèo một tiếng rồi chui vào linh hồn, xuất hiện bên trong linh hồn.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ cũng biết công dụng của thanh kiếm này.
[Kiếm Trảm Hồn: Bên trong chứa đựng pháp tắc Trảm Hồn, có thể phát động công kích khủng bố đối với linh hồn, tối đa có thể chém vỡ phòng ngự linh hồn Tam phẩm đỉnh phong]
Cầm kiếm Trảm Hồn, cảm nhận được pháp tắc Trảm Hồn trong thanh kiếm này.
Tháp Chiến Vương có thể giúp hắn bảo toàn tính mạng dưới tay Hắc Ưng Vương và Biên Bức Vương.
Vậy kiếm Trảm Hồn khiến cho hắn có khả năng chém giết Hắc Ưng Vương và Biên Bức Vương.
Đương nhiên, chỉ là có cơ hội chứ không phải là nhất định sẽ được.
Cuộc chiến linh hồn, vô cùng nguy hiểm.
Giống như khi Khổng Văn Phật Đà tiến hành cuộc chiến linh hồn với hắn, tuy chiếm hết ưu thế nhưng cuối cùng lại bị hệ thống giết chết.
Nếu hắn lựa chọn giết hắn ở thế giới hiện thực thì có lẽ hệ thống cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Cuộc chiến linh hồn không dễ dàng gì để phát động nhưng một khi phát động, chính là muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Lâm Mặc Ngữ từ từ mở mắt, thấy Chu Thiên vẫn canh giữ bên cạnh mình.
Lâm Đường đã không còn ở đó nữa.
Chu Thiên lộ ra nụ cười hiền hòa: “Luyện hóa thế nào rồi?”
Lâm Mặc Ngữ đứng dậy cung kính hành lễ với Chu Thiên: “Cảm ơn vực chủ đại nhân, vãn bối luyện hóa rất thuận lợi.”
Chu Thiên mỉm cười: “Với phẩm chất linh hồn của ngươi, việc luyện hóa chắc chắn sẽ không có gì quá khó khăn. Có hài lòng với hai món pháp bảo này không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Rất hài lòng, đã làm phiền vực chủ bỏ công suy nghĩ rồi.”
“Đừng khách sáo như vậy, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Chu Thiên cười rạng rỡ, khiến cho Lâm Mặc Ngữ giật thót.
Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà Chu Thiên cũng có cháu gái gì đó à?
Chu Thiên không giải thích mà hạ giọng nói: “Có chuyện muốn nói cho ngươi biết.”
“Xin vực chủ đại nhân cứ nói.”
Vẻ mặt Chu Thiên trở nên nghiêm túc: “Ta không hỏi ngươi làm thế nào giết chết tên đầu trọc Khổng Văn kia, ngươi cũng không cần phủ nhận, ta biết là ngươi giết.”
Lâm Mặc Ngữ giật mình, sau đó cười nhạt: “Đúng là không giấu được vực chủ đại nhân.”
Chu Thiên lắc đầu: “Không phải không giấu được ta mà là không giấu được pháp tắc Nhân Quả.”
“Không ngờ lại có loại pháp tắc này, có nhân ắt có quả. Ta còn tưởng rằng ta không nói thì sẽ không có ai biết.” Lâm Mặc Ngữ thở dài: “Nói như vậy là người trong Phật tộc cũng sẽ biết sao?”
Chu Thiên lắc đầu cười: “Ta đã giúp ngươi chặt đứt đoạn nhân quả này, người khác đã không thể dựa vào pháp tắc Nhân Quả để tra ra là ngươi làm.”
“Nhưng lũ Phật tộc kia, cho dù không có chứng cứ, nói không chừng cũng sẽ tìm đến ngươi, ngươi vẫn phải cẩn thận.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vực chủ đại nhân, có phải tộc Ác Ma sai khiến Phật tộc đến giết ta không?”
“Không thể nói là sai khiến...”
Chu Thiên nhìn về phía tinh không rồi khẽ cười, nụ cười đầy ẩn ý.
“Nhưng kẻ cầm đầu đúng là tộc Ác Ma, ngươi đã vào Tất Sát Bảng của tộc Ác Ma.”
“Theo tin tức chúng ta nhận được thì vì muốn giết ngươi mà tộc Ác Ma đã tìm sát thủ của tộc Hắc Ảnh, đồng thời cũng tìm một tộc khác.”