Chương 1976: Ta còn một kiếm cuối cùng (4)
Thậm chí nếu Lâm Mặc Ngữ muốn giết người, còn có thể giết ngược lại.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ cũng biết, hắn có cơ hội chiến thắng Trang Bích, chỉ cần hắn sử dụng kiếm Trảm Hồn, tiến hành tấn công linh hồn là được.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ cảm thấy không cần thiết, hiện tại thành tích sáu thắng một hòa, phần thưởng 63000 điểm tích lũy đã đủ để hắn nâng cấp quyền hạn rồi.
Không cần thiết phải làm quá, hơn nữa giữ lại một chút át chủ bài, có lợi cho hắn.
Chu Thiên khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Lâm Mặc Ngữ biết tiến biết lùi, lúc nên tự cao thì tự cao, lúc nên khiêm tốn thì không phô trương, điểm này rất tốt.
[Theo sự đồng ý của hai bên, trận đấu thứ bảy kết thúc với kết quả hòa.]
[Nhiệm vụ khiêu chiến liên tục của ngài đến đây là kết thúc.]
[Tổng cộng nhận được phần thưởng: 63000 điểm tích lũy.]
[Thành tích của ngài trong đấu trường Nhân Hoàng sẽ được lưu giữ, hy vọng ngài có thể luôn giữ vững bất bại.]
[Ngài sẽ rời đi sau một phút, hoan nghênh lần sau lại đến đấu trường Nhân Hoàng.]
Trang Bích nói với Lâm Mặc Ngữ: “Khi nào rảnh rỗi, nhớ đến tinh hệ số 10, ta và Sở đại ngốc mời ngươi uống rượu.”
Lâm Mặc Ngữ cười đáp: “Có cơ hội nhất định sẽ đến.”
Rõ ràng Trang Bích có ấn tượng rất tốt với Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ cũng có ấn tượng không tệ với Trang Bích.
Liên tiếp mấy trận đại chiến, hai bên đều cảm thấy đối phương là người có thể kết giao.
Rời khỏi đấu trường Nhân Hoàng, ý thức của Lâm Mặc Ngữ trở về phòng nhiệm vụ.
Điểm tích lũy đã được thanh toán, quyền hạn của Lâm Mặc Ngữ tự động tăng lên cấp bốn.
Bắt đầu từ cấp bốn, phạm vi hoạt động của Lâm Mặc Ngữ mở rộng ra toàn bộ tinh vực Chu Tước.
Từ cấp ba lên cấp bốn, là một lần lột xác to lớn.
Có thể nói là từ ếch ngồi đáy giếng nhảy lên miệng giếng, là bước đầu tiên thật sự nhìn thấy thế giới này.
Tất cả mọi người khi nâng cấp lên quyền hạn cấp bốn đều sẽ có cảm nhận và chấn động khác nhau.
Nhưng hiện tại Lâm Mặc Ngữ không có thời gian rảnh rỗi, hắn nhắm mắt ngồi trong phòng nhiệm vụ, tất cả cảm ngộ trong trận chiến trước đó đang ùa về.
Đặc biệt là Trang Bích đã cho hắn xem linh hồn của cảnh giới Chân Thần, nói cho hắn biết một số đặc điểm của cảnh giới Chân Thần, khiến hắn hiểu được con đường phải đi trong tương lai.
Mấy trận chiến liên tiếp sau đó, càng khiến cho Lâm Mặc Ngữ được chứng kiến sức mạnh của cảnh giới Chân Thần.
Đó là sức mạnh hoàn toàn khác so với cảnh giới Siêu Thần.
Dùng một câu để khái quát chính là dung hợp linh hồn và pháp tắc để sử dụng.
Ai cũng biết, sau khi đạt đến cảnh giới Siêu Thần, điều quan trọng nhất đối với tu luyện giả chính là pháp tắc và linh hồn.
Linh hồn là căn cơ, pháp tắc là vũ khí.
Nhưng ở cảnh giới Siêu Thần, pháp tắc là pháp tắc, linh hồn là linh hồn, hai thứ tuy có một chút liên hệ với nhau nhưng chưa hoàn toàn dung hợp làm một.
Nhưng sau khi đến cảnh giới Chân Thần, pháp tắc và linh hồn đã thật sự bắt đầu dung hợp làm một.
Theo sự tăng lên của cấp bậc, độ dung hợp của hai thứ sẽ ngày càng cao.
Cho đến khi linh hồn chứa đầy pháp tắc, dưới sự bao phủ và bảo vệ của pháp tắc thì mới có thể thực hiện hiện hữu linh hồn.
Nhất cử nhất động của linh hồn, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể điều động pháp tắc.
“Ta hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu.”
“Từ siêu thần đến chân thần, 1% cuối cùng không phải là tự mình cảm ngộ mà là phải thông qua linh hồn.”
Linh hồn mở mắt, trên lòng bàn tay nhỏ bé của nó, xuất hiện một đoàn pháp tắc màu xám trắng xen kẽ nhau.
Độ khống chế pháp tắc Bất Tử là 99%, luôn kém 1% so với 100%.
“Linh hồn làm vật chứa, luyện hóa pháp tắc!”
Lâm Mặc Ngữ khẽ hét lên một tiếng, pháp tắc Bất Tử trong tay lập tức chui vào linh hồn.
Trước đây linh hồn có thể điều động sử dụng pháp tắc nhưng chưa bao giờ chủ động hấp thu pháp tắc.
Bây giờ Lâm Mặc Ngữ để linh hồn hấp thu pháp tắc vào trong linh hồn, luyện hóa pháp tắc.
Toàn bộ quá trình, giống như luyện hoá pháp bảo, coi pháp tắc như pháp bảo, linh hồn hóa thành lửa, tiến hành luyện hóa.
Đồng hoá từng chút pháp tắc vào linh hồn, phẩm chất linh hồn của Lâm Mặc Ngữ quá cao nên toàn bộ quá trình luyện hóa rất thuận lợi.
Rốt cuộc Lâm Mặc Ngữ cũng đã hiểu ra, tại sao muốn trở thành chân thần ít nhất phải cần linh hồn Nhị phẩm.
Bởi vì linh hồn Nhất phẩm quá nhiều tạp chất, căn bản không thể luyện hóa pháp tắc.
Cho dù miễn cưỡng luyện hóa cũng sẽ khiến pháp tắc trở nên không thuần khiết, như vậy ngược lại sẽ cắt đứt con đường tiến lên của bản thân.
Cho nên nói, linh hồn mới là căn bản, căn bản mới là quan trọng nhất.
Lâm Mặc Ngữ có linh hồn Tứ phẩm, đừng nói là chân thần, cho dù trở thành thần tôn cũng đủ rồi.
Như vậy, quá trình luyện hóa pháp tắc của hắn vô cùng thuận lợi.