Chương 1995: Đây là chấp niệm, không phải ý chí (2)
Để giảm bớt sự xấu hổ, Cốc Thanh Tuyền quát lớn về phía hai người: “Bọn ta đang ở đây nói chuyện, liên quan gì đến ngươi?”
Thiều Tu Viễn nhìn Cốc Thanh Tuyền, mắt hơi sáng lên: “Cốc sư muội chớ trách, chỉ là ta nghe thấy vị sư đệ này nói không đúng nên muốn sửa lại thôi.”
Giọng điệu của hắn ta có vẻ vẫn khá khiêm nhường, đáng tiếc Cốc Thanh Tuyền hoàn toàn không để tâm: “Đúng sai gì cũng không phải chuyện của ngươi, không cần ngươi sửa lại.”
Thiều Tu Viễn nở nụ cười, nhìn rất có tu dưỡng, không hề tức giận bởi lời nói của Cốc Thanh Tuyền: “Cốc sư muội nói vậy là không đúng rồi, sư đệ nói sai, thân làm sư huynh đương nhiên phải sửa lại cho đúng.”
Lời hắn ta nói có vẻ chính trực nghiêm minh, tuy nhiên ánh mắt lại bán đứng hắn ta.
Ánh mắt hắn ta luôn dõi theo Cốc Thanh Tuyền không rời, rõ ràng là có ý với Cốc Thanh Tuyền.
Điều này cũng dễ hiểu, Cốc Thanh Tuyền quả thực là một mỹ nhân hiếm có, mặc dù đại thế giới có mỹ nữ ở khắp nơi nhưng Cốc Thanh Tuyền bàn về dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất chúng.
Bình thường Cốc Thanh Tuyền đã rất thu hút ánh nhìn, được người khác yêu thích cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là thích cũng phải nhìn hoàn cảnh, nếu muốn nâng cao bản thân bằng cách hạ thấp người khác, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể nói rằng, tên này hơi ngu ngốc, còn hơi ngớ ngẩn.
Không chỉ ngớ ngẩn mà da mặt cũng khá dày, bằng không đã chẳng theo đuôi như thế.
Những lần tình cờ gặp gỡ trước đây cũng là do hắn ta cố tình.
Tuy nhiên, Cốc Thanh Tuyền rõ ràng không thể làm gì hắn ta, bởi vì sư phụ của bản thân và gia gia của hắn ta là bạn cũ, nàng ấy không tiện nói những lời nặng nề.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ không quan tâm, ngươi không tiện nói, vậy ta nói.
Lâm Mặc Ngữ nhìn Thiều Tu Viễn: “Ngươi bảo ta nói hươu nói vượn, có chứng cứ không?”
Thiều Tu Viễn hừ lạnh một tiếng: “Chuyện rõ như ban ngày, cần gì bằng chứng. Ngươi chỉ là chân thần cấp một, có thể nhìn ra được gì?”
“Pháp tắc ở nơi này đều là ý chí vĩ đại mà tiền bối Nhân tộc trước đây đã lưu lại, sao có thể biến thành chấp niệm được?”
“Ngươi chỉ là một chân thần cấp một thấp hèn, bản thân không hiểu thì thôi đi, còn dám nói ý chí tiền bối là chấp niệm, ngươi có biết chấp niệm là gì không?”
Lâm Mặc Ngữ thở dài, làm sao hắn có thể không phân biệt được ý chí và chấp niệm.
Hắn hiểu rất rõ sự khác biệt giữa hai thứ này.
Chấp niệm không phải lúc nào cũng xấu, lúc đầu ở thế giới Hủ Thi, tiền bối Nhân tộc đã lưu lại chấp niệm, chấp niệm bảo vệ Nhân tộc.
Chính vì vậy mà lúc đó hắn mới có thể thoát chết trong gang tấc.
Còn ý chí, đó là còn khả năng suy nghĩ dù cho yếu ớt, chứ không chỉ có bản năng.
Giống như vùng đất táng thần ở không gian tầng sâu, thứ họ lưu lại mới là ý chí, cao cấp hơn một chút so với chấp niệm.
Có thể nói, chấp niệm như dã thú, không biết suy nghĩ, chỉ có bản năng.
Có điều phải xem bản năng này là gì.
Chấp niệm trong tinh hệ trung trước mắt, bản năng chính là chống lại kẻ thù bên ngoài, kết quả là, do đó, tất cả những người bước vào tinh hệ, bất kể là ai, đều bị coi là kẻ thù.
Vì vậy Lâm Mặc Ngữ ngay lập tức nhận ra đây là chấp niệm, không còn là ý chí.
Thấy Lâm Mặc Ngữ không nói gì, Thiều Tu Viễn cho rằng hắn không thể phản bác, bèn trầm giọng nói: “Không hiểu thì đừng nói bậy, phỉ báng tiền bối, đó không phải là điều mà con cháu Nhân tộc nên làm. Sau này nếu còn ăn nói bậy bạ, nói không chừng ta phải thay mặt trưởng bối nhà ngươi, dạy dỗ ngươi một trận.”
Hắn ta tự nâng bản thân lên vị trí cao nhất về đạo đức, nhìn xuống Lâm Mặc Ngữ.
Cốc Thanh Tuyền tối sầm mặt, đang định lên tiếng thì bị Lâm Mặc Ngữ ngăn lại.
Lâm Mặc Ngữ thở dài, ánh mắt sắc như đao: “Nếu ngươi thích Cốc sư tỷ, cứ quang minh chính đại mà theo đuổi, không sao cả. Nhưng muốn lợi dụng việc giẫm đạp ta để nâng cao bản thân, vậy hơi quá đáng rồi.”
“Huống chi...”
Lâm Mặc Ngữ bỗng chuyển sang giọng nghiêm nghị: “Huống chi, cho dù ta nói sai, thế thì sao chứ, ngươi là cái thá gì, có tư cách gì mà bình phẩm ta.”
“Ta và Cốc sư tỷ nói chuyện, đến lượt ngươi lắm miệng xen vào hả? Nhà ngươi không có giáo dưỡng hay sao, có cần về nhà học lại cách nói chuyện không?”
Lâm Mặc Ngữ trong tiểu thế giới chính là chủ nhân thế giới, là thần tướng.
Bất kỳ ai nhìn thấy hắn đều sẽ khách khí khiêm nhường, Lâm Mặc Ngữ đối đãi với người khác cũng luôn khách sáo lễ độ.
Kẻ trước mắt này, vô duyên vô cớ ngóc đầu ra, trong mắt hắn chính là có bệnh, có bệnh nặng.
Bị Lâm Mặc Ngữ nói vậy, gương mặt của Thiều Tu Viễn cuối cũng cũng không thể giữ được vẻ bình thản nữa.
“Tiểu tử, to gan!” Thiều Tu Viễn đột ngột quát lớn, hơi thở khổng lồ bỗng chốc bùng lên.
Hơi thở khổng lồ của chân thần cấp năm quét khắp tinh không, như sóng thần ập về phía Lâm Mặc Ngữ.
“Cẩn thận!” Cốc Thanh Tuyền muốn tiến lên che chắn cho Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ vươn tay ra trực tiếp ngăn nàng ấy lại.