Chương 1996: Đây là chấp niệm, không phải ý chí (3)
Ngược lại, hắn hơi nghiêng người, che cho nàng ấy hơi thở đang đánh tới.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không hề hấn gì, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, trái lại cười đầy tiêu sái: “Sao vậy, nói chuyện không được nên muốn động thủ hả?”
“Người ta thường nói quân tử động khẩu không động thủ, xem ra ngươi không phải là quân tử.”
Thiều Tu Viễn thấy Lâm Mặc Ngữ không hề hấn gì, không bị ảnh hưởng, sắc mặt càng thêm u ám: “Tên nhóc, nói bậy sẽ gặp họa đấy.”
Lâm Mặc Ngữ mang theo vẻ khinh thường: “Ngươi sẽ không muốn động thủ đấy chứ, nơi này chính là tinh vực Chu Tước, mạng lưới Nhân Hoàng đang dõi theo đấy.”
Lâm Mặc Ngữ vừa nói ra câu này, khí thế của Thiều Tu Viễn bỗng chốc như quả bóng cao su bị chọc thủng, lập tức xìu xuống rồi im bặt như tờ.
Lâm Mặc Ngữ nói không sai, có mạng lưới Nhân Hoàng ở đây, quả thực bọn họ không dám động thủ.
Tự ý tấn công đồng tộc, bất kể là lý do gì thì đều bị trừng phạt nặng nề.
Ngay cả khi gia gia của bọn họ là thần tôn Huyền Quang, cũng không thể gánh nổi.
Đây là thiết quân luật, không thể vi phạm.
Cốc Thanh Tuyền vốn dĩ còn hơi căng thẳng, hiện tại cũng thả lỏng.
Lâm Mặc Ngữ nhìn hắn ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường, nhàn nhạt nói: “Nhát cáy.”
Sự tức giận hiện lên nơi đáy mắt, Thiều Tu Viễn lạnh lùng nói: “Tiểu tử, về sau ngươi tuyệt đối đừng rời khỏi địa giới Nhân tộc, mạng lưới Nhân Hoàng cũng không phải có mặt ở khắp nơi.”
Lâm Mặc Ngữ cũng lạnh lùng đáp: “Cũng mong ngươi đừng đụng phải ta ở nơi không có mạng lưới Nhân Hoàng.”
Hắn ta không muốn nói nhảm với Lâm Mặc Ngữ, không thể động thủ, đấu võ mồm cũng không có ý nghĩa gì.
Thiều Tu Viễn nói với Cốc Thanh Tuyền: “Cốc sư muội, nghe nói ngươi nhận nhiệm vụ quét sạch sinh linh quỷ dị ở tinh hệ này, đang tìm kiếm đồng đội, có lẽ sư huynh có thể giúp ngươi.”
Cốc Thanh Tuyền dứt khoát từ chối: “Ta đã tìm được người giúp sức rồi.”
Thiều Tu Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ, khẽ cười nhạo: “Cốc sư muội cứ nói đùa, tên này chỉ là chân thần cấp một, còn sinh linh quỷ dị ít nhất cũng là siêu thần cấp bốn, hắn chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Cốc sư muội.”
“Hay là thế này, ta giúp Cốc sư muội hoàn thành nhiệm vụ nhưng ta không cần ngọc Pháp Tắc, chỉ giúp sức.”
Lâm Mặc Ngữ cười lớn: “Ngươi đây là muốn cắt đứt con đường thành Thần của Cốc sư tỷ sao?”
Sắc mặt Cốc Thanh Tuyền đột ngột thay đổi, khi tiến vào thành Thần, tất cả các nhiệm vụ đã hoàn thành đều phải được kiểm tra.
Nếu bị phát hiện hành vi gian lận, tư cách vào thành Thần sẽ bị hủy bỏ ngay tại chỗ, vĩnh viễn không được phép vào thành Thần.
Như Thiều Tu Viễn nói, chính là gian lận trắng trợn.
Nếu không thì sư đệ của Cốc Thanh Tuyền sao lại đến đây?
Với khả năng của thần tôn, việc đối phó với những sinh linh quỷ dị ở đây chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?
Thiều Tu Viễn đã quên mất điều này, nhận ra mình thật sự nói sai, hắn ta vội vàng xin lỗi: “Cốc sư muội, ta không có ý đó.”
Cốc Thanh Tuyền đã hoàn toàn tối sầm mặt, giọng lạnh lùng: “Ta đây không cần sư huynh giúp trợ, sư huynh cứ mặc kệ ta.”
Sắc mặt Thiều Tu Viễn trở nên khó coi như vừa ăn phải cám, hung hăng trừng mắt với Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi rồi.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Ta cũng vậy, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau bên ngoài Nhân tộc.”
Thiều Tu Viễn chắp tay về phía Cốc Thanh Tuyền: “Sư muội, chuyện này là sư huynh không suy nghĩ chu đáo, mong sư muội đừng để bụng.”
Nói xong, Thiều Tu Viễn xoay người rời đi, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cốc Thanh Tuyền nhìn Lâm Mặc Ngữ, dường như có chút lo lắng: “Người này, lòng dạ hẹp hòi, Lâm sư đệ phải cẩn thận.”
Lâm Mặc Ngữ cười mỉm: “Lòng dạ ta cũng không rộng lượng, người cần cẩn thận nên là hắn ta.”
Cốc Thanh Tuyền lắc đầu: “Bản thân hắn ta chẳng tính là gì nhưng hắn ta là cháu trai của thần tôn Huyền Quang, trên người có pháp bảo hộ thân. Thậm chí còn có thể triệu hồi ảo ảnh Thần Tôn giáng thế, nếu gặp nhau bên ngoài Nhân tộc, nhất định phải cẩn thận.”
Triệu hồi ảo ảnh Thần Tôn...
Lâm Mặc Ngữ nhàn nhạt nói: “Chuyện này đúng là hơi phiền phức.”
Thực sự có hơi phiền nhưng cũng chỉ là một chút phiền toái.
Khoan hẵng nói gì, bản thân tạm thời sẽ không rời khỏi Nhân tộc.
Hắn còn muốn xem thử ảo ảnh Thần Tôn rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Đợi đến khi bản thân rời khỏi địa bàn Nhân tộc, liệu thần tôn còn có thể đe dọa được hắn không?
Lâm Mặc Ngữ cũng không sợ thần tôn, dưới tay hắn còn đang treo một mạng thần tôn.
Về lời đe dọa của Thiều Tu Viễn, hắn càng không để trong lòng, bản thân đã lên bảng truy sát của tộc Ác Ma, còn sợ lời đe dọa của một kẻ chân thần cấp năm nhỏ bé sao?
Nhìn vẻ lo lắng của Cốc Thanh Tuyền, Lâm Mặc Ngữ hơi mỉm cười: “Cốc sư tỷ đừng lo, nước dâng đến đâu lấp đất đến đó, không có gì to tát, chúng ta đi làm nhiệm vụ trước đã.”