Chương 2032: Khô Lâu giết mãi không hết, Lồng Giam Tinh Quang. (2)
Bắt giặc phải bắt vua trước, ông ta quát khẽ một tiếng, trước người xuất hiện một thanh trường thương khổng lồ được tạo thành từ tinh quang.
Lã Hoành cầm trường thương trên tay, thế như chẻ tre, cứng rắn chém ra một lối đi, phá vòng vây Khô Lâu thần tướng vây quanh, đánh về phía Lâm Mặc Ngữ.
Khô Lâu thần tướng không sợ tử vong, tiến tới không lùi, chủ động xông lại ngăn cản trước mặt Lã Hoành.
Sau khi Lã Hoành lao ra khoảng chừng gần mười cây số thì khí thế đã hết, lại rơi vào vòng vây.
Lã Hoành liên tục phá vòng vây mấy lần, kết quả đều bị cản lại.
Khô Lâu thực sự quá nhiều, mà lại hoàn toàn không sợ chết, lấy thân làm lá chắn, chặn chết trước mặt Lã Hoành.
Lâm Mặc Ngữ thì chậm rãi lui lại, tiếp tục kéo dài khoảng cách.
Qua mấy lần, khoảng cách giữa Lã Hoành và Lâm Mặc Ngữ chẳng những không giảm bớt mà ngược lại còn tăng lên…
Lã Hoành thẹn quá hóa giận: “Tiểu tử, ngươi chọc giận lão phu rồi đấy!”
Trong tay ông ta xuất hiện một thanh chiến đao.
Chiến đao tản ra hơi thở của cảnh giới Thần Vương, đây là pháp bảo cảnh giới Thần Vương.
Dưới tình huống không thể phá được vòng vây, cuối cùng Lã Hoành phải sử dụng pháp bảo của ông ta.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ hơi nheo lại, thần vương vận dụng pháp bảo, chiến lực sẽ tăng lên rất nhiều.
“Toái Tinh Trảm!” Lã Hoành trầm giọng quát một tiếng, chiến đao trong tay chém ra tinh quanh rực rỡ.
Trong tinh không, ngàn vạn sao trời sáng rực hơn bao giờ hết.
Vô số pháp tắc Tinh Quang hội tụ trên một đao kia.
Đao quang lấp lánh tinh không, tinh không phía trước Lã Hoành lập tức bị dọn sạch một mảng lớn.
Một đao này, chí ít phải hơn mười vạn Khô Lâu thần tướng bị hủy diệt.
Ở giữa Lâm Mặc Ngữ và Lã Hoành đã không còn Khô Lâu nữa.
Lã Hoành nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi nhất định phải chết.”
Nói xong, ông ta vung chiến đao lên, nhanh chóng vọt tới phía Lâm Mặc Ngữ.
Khóa hặt linh hồn Lâm Mặc Ngữ, vung tay ra chém xuống một đao.
Ông ta thấy Lâm Mặc Ngữ chỉ là chân thần cấp một, nếu không có những Khôi Lỗi Khô Lâu này thì vươn tay là có thể tiêu diệt.
Cánh Vong Linh hiện ra, linh hồn lực chảy cuồn cuộn vào, mang theo Lâm Mặc Ngữ biến mất trong nháy mắt.
Khóa Chặt Linh Hồn bị chém đứt, một đao của Lã Hoành chém vào khoảng không.
Lã Hoành cũng không ngờ Lâm Mặc Ngữ lại có thể cắt đứt Khóa Chặt Linh Hồn của mình, ánh mắt tìm kiếm trong tinh không nhanh như chớp.
Linh hồn lực gào thét tràn ra như sóng biển, phủ kín tinh không.
Thân hình Lâm Mặc Ngữ loé ra trong nháy mắt, Lã Hoành lại đánh giết đến một lần nữa.
Lã Hoành đạt tới cảnh giới Thần Vương hoàn toàn vượt qua Lâm Mặc Ngữ trên phương diện tốc độ.
Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể mượn cánh Vong Linh không ngừng cắt đứt Khóa Chặt Linh Hồn của Lã Hoành, mới miễn cưỡng tránh được công kích của ông ta.
Tiếng cười của Lã Hoành phủ kín khắp tinh không: “Tiểu tử thối, trốn rất nhanh đấy, ta cũng không tin ngươi có thể trốn được cả đời.”
Lã Hoành quyết tâm muốn diệt trừ Lâm Mặc Ngữ.
Trong tháp Chiến Vương, Cốc Thanh Tuyền nắm chặt ngọc bội, xem mà vô cùng sốt ruột.
Mấy lần nàng ấy muốn bóp nát ngọc bội, triệu hoán ảnh xạ của thần tôn Dạ Phong.
Nhưng lời Lâm Mặc Ngữ nói trước đó vẫn quanh quẩn bên tai.
Lâm Mặc Ngữ chính miệng nói với nàng ấy, không cần lo lắng, Lã Hoành hoàn toàn không giết chết mình được.
Lâm Mặc Ngữ né tránh công kích của Lã Hoành hết lần này đến lần khác.
Dần dần, tinh quang lao tới từ bốn phương tám hướng, đan xen trong tinh không tạo thành một cái lưới lớn.
Lâm Mặc Ngữ giống như là con mồi rơi vào trong lưới, không thể nào né tránh nữa.
Lã Hoành cười ha ha: “Xem ngươi còn trốn thế nào.”
( chương này ngắn nên mình cài miễn phí nha mn )
Nay đầu tháng cầu mong được mọi người đẩy kim phiếu để dịch giả có thêm động lực bạo chương ạ