Chương 2033: Giết ngược Lã Hoành, chân thần chém ngược thần vương
Lã Hoành âm thầm bố trí một tấm lưới lớn rợp trời.
Lưới lớn bao trùm phạm vi mấy ngàn cây số Tinh Không, cắt đứt tất cả không gian né tránh của Lâm Mặc Ngữ, muốn tránh cũng không thể tránh.
Lã Hoành điên cuồng cười to, bắt đầu thu lưới.
Vẻ mặt Lâm Mặc Ngữ không thay đổi, trong lòng hơi động, vô số Khô Lâu thần tướng và Tử Vong Long kỵ sĩ biến mất trong nháy mắt, sau đó hơi thở đã xuất hiện.
Dùng Khô Lâu thần tướng và Tử Vong Long kỵ sĩ làm khiên chắn, bảo vệ mình ở trong đó.
Dây lưới làm từ tinh quang, thu lại.
Thu vào đến đâu, không gian ở đó vang động.
Tất cả quân đoàn Vong Linh chạm phải tinh quang đều hóa thành bột mịn trong nháy mắt.
Gương mặt xinh đẹp của Cốc Thanh Tuyền chợt thay đổi, nàng ấy cảm thấy Lâm Mặc Ngữ gặp nguy hiểm.
Lúc đang chuẩn bị bóp nát ngọc bội, giọng Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên vang lên bên tai: "Không sao, ta không chết được."
Lâm Mặc Ngữ một lần nữa khiến Cốc Thanh Tuyền do dự, sau khi Cốc Thanh Tuyền suy nghĩ, quyết định tin tưởng Lâm Mặc Ngữ.
Giống như trước đó tin tưởng hắn, tin tưởng Lâm Mặc Ngữ nhất định có thể giải quyết được.
Cánh Vong Linh nhanh chóng rung động, phía sau có sao trời kỳ lạ dâng lên, pháp tắc Phạm Vi mở ra, lao tới phía Lã Hoành.
Pháp tắc Tinh Quang đan xen thành lưới lớn, bốn phương tám hướng đều không có lỗ thủng nào.
Cửa đột phá duy nhất, chính là Lã Hoành.
Lã Hoành đương nhiên biết mình là cửa đột phá duy nhất, thấy Lâm Mặc Ngữ bay tới, ông ta cười ha ha: "Ta tiễn ngươi lên đường!"
Vung chiến đao lên, một luồng ánh sáng lấp lánh xé rách Tinh Không.
"Toái Tinh Trảm!"
Tuyệt kỹ đặc biệt của Lã Hoành, Toái Tinh Trảm.
Chiêu này có uy lực lớn hơn tất cả những chiêu trước đó, thậm chí trên người Lã Hoành xuất hiện một hằng tinh cực lớn.
Thuật Pháp Hằng Tinh hiện lên, có nghĩa ông ta đã thật sự dùng toàn lực.
Một chiêu này, đã gần đến mức thần vương cấp hai.
Lúc này, khoảng cách giữa Lâm Mặc Ngữ và Lã Hoành chỉ có trăm cây số, có thể nói là đã rất gần.
Ở khoảng cách gần như thế, cho dù không có lồng giam tạo thành từ pháp tắc Tinh Quang thì hắn cũng khó có thể né tránh.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không định né tránh, khi Lã Hoành xuất kiếm, trong sao trời kỳ lạ của Lâm Mặc Ngữ, bản thể linh hồn đột nhiên nhảy ra.
Linh hồn cầm kiếm Trảm Hồn trong tay, ngón tay chỉ một cái, kiếm Trảm Hồn biến mất, một giây sau toàn thân Lã Hoành co giật tại chỗ.
Kiếm Trảm Hồn bay vào thế giới linh hồn của Lã Hoành, muốn chém giết linh hồn Lã Hoành.
Đồng thời, Lâm Mặc Ngữ gõ nhẹ ngón tay, dung hợp thuật pháp: Lời Nguyền Thời Gian!
Trong Tinh Không, đôi mắt Vong Linh trăm vạn mét xuất hiện.
Ba luồng công kích linh hồn gần như đồng thời rơi vào trên người Lã Hoành.
Lã Hoành bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, trong ánh mắt có sự hoảng sợ.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Lâm Mặc Ngữ lại đột nhiên sử dụng công kích linh hồn, mà còn công kích mãnh liệt như thế.
Nhất là thanh kiếm nhỏ này, mặc dù cũng là pháp bảo cảnh giới Thần Vương nhưng pháp bảo trong cùng một cảnh giới cũng có chia cao thấp.
Chiến đao của mình, chỉ là cảnh giới Thần Vương cấp thấp, mà thanh kiếm nhỏ này của Lâm Mặc Ngữ, ít nhất là cảnh giới Thần Vương cấp cao, hơn nữa còn là pháp bảo linh hồn.
Chuyện này khiến Lã Hoành giật nảy mình.
Pháp bảo loại linh hồn vốn rất thưa thớt, loại pháp tắc Linh Hồn cảnh giới Thần Vương cao cấp càng là như vậy.
Ngay cả ông ta cũng không có, vậy Lâm Mặc Ngữ có được bằng cách nào.
Lúc này, Toái Tinh Trảm cũng nuốt hết Lâm Mặc Ngữ, lưới pháp tắc tạo thành từ pháp tắc Tinh Quang cũng thu vào đến cực hạn.
Hai công kích cùng tới, Lâm Mặc Ngữ gần như không có khả năng còn sống.
"Chung quy, vẫn là lão phu thắng."
Lã Hoành cười ha hả, trong tiếng cười lại còn chút sợ hãi.
Công kích linh hồn vừa rồi chỉ cần mạnh hơn chút nữa, sợ là mình đã lành ít dữ nhiều.
Linh hồn Lã Hoành bị thương, một bộ hồn y gần như bị đập nát.
Sau khi ông ta thấy may mắn, lại cũng không có phát hiện, đôi mắt Vong Linh trong tinh không cũng không biến mất.
Đám Vong Linh phía xa sau khi trải qua mấy lần sụp đổ, hồi sinh lại một lần nữa.
Trong Tinh Không lúc này có ánh sáng nhạt chớp động, ngay sau đó, một thanh kiếm nhỏ lóe lên một lần trong tinh không.
Lã Hoành đang cười ngông cuồng không ngừng, bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.
Trong ánh mắt của ông ta lộ vẻ không dám tin: "Sao ngươi không chết..."
Sau vẻn vẹn năm chữ, ánh sao trong mắt Lã Hoành nhanh chóng biến mất, cuối cùng trở nên ảm đạm.
Lã Hoành đã chết, linh hồn bị kiếm Trảm Hồn chém giết, hoàn toàn bỏ mình.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng thở phào thật dài.
Bây giờ hắn còn chưa có năng lực hoàn toàn khống chế kiếm Trảm Hồn, tối đa cũng chỉ có hai, ba phần sức mạnh.