Chương 2040: Cấm dược Tầm Chân Đan (1)
Diêm Đồ khẽ hừ một tiếng, hơi ngứa mắt với Lã Phi: "Lã Phi, theo như lời ngươi nói, Lâm Mặc Ngữ sử dụng rất nhiều Khôi Lỗi đúng không?"
Lã Phi nằm rạp trên mặt đất: "Đúng vậy đại nhân, Lâm Mặc Ngữ sử dụng vô số Khôi Lỗi, tàn nhẫn sát hại thúc thúc trong tộc ta."
Diêm Đồ tiếp tục hỏi: "Thế nhưng theo như Lâm Mặc Ngữ trình bày, Lã Hoành là người cố ý tạo ra tai nạn, cố ý ngăn cản trên đường, cố ý để pháp bảo phi khí của Lâm Mặc Ngữ đâm vào người hắn ta."
"Muốn lấy lý do tai nạn để chém giết Lâm Mặc Ngữ, cướp đoạt pháp tắc Thần Hoa."
Lã Phi liên tiếp lắc đầu: "Tuyệt đối không có."
"Có hay không có, thử một lần là biết!"
Giọng nói uy nghiêm vang lên từ ngoài điện, Chu Thiên và thần tôn Dạ Phong cùng nhau tiến vào đại điện.
Lã Phi quỳ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa bị hù chết.
Người tới lại là Chu Thiên.
Thân là người trong tinh vực Chu Tước, sao hắn ta không biết đến vực chủ Chu Thiên được.
Diêm Đồ nhìn thấy Chu Thiên, từ từ đứng dậy, ôm quyền với Chu Thiên: “Bái kiến vực chủ, thần tôn Dạ Phong.”
Chu Thiên cũng ôm quyền với Diêm Đồ: “Đội trưởng Diêm Đồ, đã lâu không gặp.”
Thần tôn Dạ Phong mỉm cười, đáp: “Dạ Phong bái kiến Diêm đạo hữu.”
Diêm Đồ ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay hai vị lại rảnh rỗi đến nơi chim không thèm ị này của ta vậy?”
Chu Thiên cười ha ha: “Lâm tiểu hữu và ta là bạn vong niên, hắn có việc nên tất nhiên ta muốn tới xem thử một chút.”
Thần tôn Dạ Phong nhìn Cốc Thanh Tuyền: “Thanh Tuyền là đệ tử thân truyền của ta, đệ tử có việc, tất nhiên sư tôn phải đến rồi.”
Lời nói của hai người khiến Diêm Tôn hơi kinh hãi, không ngờ hai người này đều có lai lịch.
Lã Phi hoàn toàn co quắp lại vì sợ hãi, hắn ta ý thức được bản thân đã chọc nhầm người rồi.
Một người là bằng hữu của vực chủ, người còn lại là đệ tử thân truyền của thần tôn.
Trong Nhân tộc, đệ tử thân truyền còn gần gũi thân mật hơn cả phụ mẫu con cháu.
Biết trước như vậy thì có đánh chết hắn ta cũng không dám trêu chọc đến Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền.
Trong ánh mắt của thần tôn Dạ Phong bộc lộ sự cưng chiều đối với Cốc Thanh Tuyền, chỉ cần không mù là có thể nhận ra điều đó.
Mà Chu Thiên lại càng không cần phải nói, thân là vực chủ Chu Thiên, cao cao tại thượng, chưa bao giờ nghe nói có bạn vong niên gì.
Mà bây giờ ông ta nói Lâm Mặc Ngữ là bạn vong niên của ông ta, đây là một sự khẳng định đối với Lâm Mặc Ngữ.
Diêm Đồ suy đoán, chắc Lâm Mặc Ngữ là hậu bối mà Chu Thiên vô cùng coi trọng.
Có suy nghĩ này cũng là điều tất nhiên, sau khi xem cảnh tượng vừa rồi được ghi lại bằng đá Lưu Ảnh, năng lực chiến đấu đáng kinh ngạc của Lâm Mặc Ngữ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn ta.
Loại thiên tài này chắc chắn cần phải bồi dưỡng toàn lực.
Thế nhưng đội điều tra cũng có quy củ của đội điều tra, Diêm Tôn chậm rãi nói: “Vực chủ đại nhân, Dạ Phong đạo hữu, cho dù hai người này có quan hệ như thế nào với các ngươi nhưng quy tắc của đội điều tra chúng ta, chắc các ngươi cũng đã hiểu rõ.”
Chu Thiên nói: “Đương nhiên, tất cả đều theo quy củ, lão phu sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi.”
“Nhưng ở đây lão phu có một thứ, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Chu Thiên búng một cái, một viên đan dược bay đến trước mặt Diêm Đồ.
Diêm Đồ nhìn sang: “Tầm Chân Đan?”
“Đúng vậy, là Tầm Chân Đan.” Chu Thiên gật đầu đáp.
Ánh mắt Diêm Đồ dần dần trở nên lạnh lùng: “Vốn tưởng rằng Tầm Chân Đan đã mai danh ẩn tích từ lâu, không ngờ vẫn còn được lưu giữ, vực chủ đại nhân, viên đan này là cấm dược.”
Chu Thiên nói: “Đúng thật là không còn nhiều lắm, ít nhất trong tinh vực Chu Tước không còn xuất hiện nữa.”
“Vậy vực chủ đại nhân giải thích lai lịch của viên đan này như thế nào đây?”
“Dựa vào đôi mắt tinh tường của Diêm đội trưởng, chắc là có thể nhìn ra manh mối mà nhỉ.” Chu Thiên không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
Diêm Đồ nhìn Tầm Chân Đan trước mắt, cảm nhận được khí tức trên đan dược, hắn ta đột ngột biến sắc: “Đan này xuất phát từ...”
Hắn ta chưa nói hết câu đã bị Chu Thiên ngắt lời: “Nếu Diêm đội trưởng đã biết rồi thì không cần phải nói ra đâu. Cho Lã Phi dùng đan này là hiển nhiên sẽ biết được chân tướng thôi.”
“Đây là ý của vị kia sao?” Diêm Đồ lại hỏi.
Chu Thiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này địa vị của Lâm Mặc Ngữ trong mắt Diêm Đồ lại thay đổi một lần nữa.
Nếu chỉ là hậu bối mà Chu Thiên xem trọng vậy cũng không tính là gì.
Nhưng nếu vị kia cũng xem trọng Lâm Mặc Ngữ, vậy thì hoàn toàn không giống nữa rồi.
Bất kể đội điều tra siêu nhiên, cao cao tại thượng như thế nào đi chăng nữa nhưng vị kia...
Diêm Đồ không do dự, trong lòng khẽ động, Tầm Chân Đan nổ tung tại chỗ, hóa thành vô số ánh sáng nhỏ bắn vào thân thể Lã Phi.