Chương 2041: Cấm dược Tầm Chân Đan (2)
Đan dược này cũng có thể dùng bằng cách khác, có điều Diêm Đồ làm vậy thì càng thêm bá đạo, độc đoán.
Lã Phi kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lâm Mặc Ngữ thấp giọng hỏi Cốc Thanh Tuyền: “Tầm Chân Đan là đan dược gì vậy?”
Cốc Thanh Tuyền lắc đầu: “Ta cũng chưa nghe qua bao giờ.”
Nếu đan dược đã được gọi là cấm dược thì chắc chắn nó sẽ không tầm thường.
Xét theo nghĩa đen, Tầm Chân Đan có nghĩa là tìm kiếm sự thật.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ biết, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Diêm Đồ giải thích: “Tầm Chân Đan, không phải tìm kiếm sự thật mà là tìm ra chân tướng.”
“Đây là một loại đan dược được sinh ra từ chiến trường, lý do mà đan dược này ra đời quá phức tạp.”
Lâm Mặc Ngữ rất kinh ngạc, tại sao Diêm Đồ lại giải thích những điều này với hắn.
Những lời này, cho dù muốn nói cũng sẽ do Chu Thiên nói ra mới đúng.
Từ ánh mắt của Diêm Đồ, hắn nhìn ra một ý định quan trọng khác, rõ ràng là Diêm Đồ muốn kéo gần quan hệ với hắn.
Không nhất định là vì Chu Thiên mà là vì vị đã lấy đan này ra.
Trong Nhân tộc lấy thực lực làm trọng, có thể khiến Diêm Đồ hạ thấp tôn nghiêm như vậy, chắc chắn thân phận của vị kia không đơn giản.
Nếu đã như vậy, Lâm Mặc Ngữ cũng nể mặt Diêm Đồ, hắn nói: “Không biết đan này có tác dụng gì, vì sao lại bị liệt vào cấm dược, vãn bối rất tò mò, mong tiền bối có thể cho ta biết vài điều.”
Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái, Diêm Đồ vô cùng hài lòng với thái độ của Lâm Mặc Ngữ.
“Dùng mỗi đan này thôi, linh hồn sẽ bị mê hoặc và nói ra tất cả những chuyện mà mình biết, không thể giả dối.”
“Nhưng tác dụng phụ là mê hoặc linh hồn sẽ tồn tại mãi mãi. Sau khi dùng đan này, người này khó mà tiến bộ thêm nữa trong suốt quãng đời còn lại.”
“Cũng chính vì như thế nên sau chiến tranh đan này được liệt vào cấm dược, không được luyện chế nữa.”
Thì ra là như vậy, Tầm Chân Đan, người nào không biết còn có thể bị tên của nó lừa bịp nữa.
Tác dụng phụ lớn như thế, đúng thực là không tốt lắm.
Huống chi, bây giờ đã có mạng lưới Nhân Hoàng, phần lớn chân tướng sự việc đều có thể điều tra rõ. Tác dụng của Tầm Chân Đan giảm xuống rất nhiều, cộng thêm việc có tác dụng phụ, bị niêm phong tiêu hủy cũng là điều bình thường.
Lâm Mặc Ngữ nhìn Lã Phi đang hôn mê bất tỉnh, hắn cảm giác người này thật đáng thương.
Có điều người đáng thương tất có chỗ đáng hận, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không đồng cảm với hắn ta làm gì.
Thủ đoạn của Chu Thiên thật sự rất sắc bén, đánh thẳng vào chỗ hiểm.
Lâm Mặc Ngữ hành lễ với Diêm Đồ: “Đa tạ tiền bối.”
Tiếp theo hắn hành lễ với Chu Thiên và thần tôn Dạ Phong: “Làm phiền vực chủ đại nhân và Dạ Phong tiền bối rồi.”
Chu Thiên cười ha hả: “Không cần như vậy đâu, trong Nhân tộc luôn tồn tại những ác ý khó mà ngăn chặn được.”
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ hiểu đạo lý này, cho dù Chu Thiên không nói, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận từ lâu rồi.
Thông thường mặt biển càng yên tĩnh, phía dưới sẽ là sóng ngầm mãnh liệt.
Mấy phút sau, Lã Phi tỉnh lại.
Hai mắt của hắn ta đờ đẫn, đầy âm u và không còn ánh sáng.
Linh hồn đã bị mê hoặc và bây giờ hắn ta sẽ trả lời trung thực bất cứ điều gì mà người khác hỏi hắn ta.
Diêm Đồ hỏi: “Lã Phi, nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Toàn thân Lã Phi run lên, nói ra toàn bộ sự việc ngay lúc này.
Sự thật giống như những gì Cốc Thanh Tuyền dùng đá Lưu Ảnh ghi lại, Lã Phi biết Lã Hoành đang gặp bế tắc trong việc tìm kiếm pháp tắc Thần Hoa khắp thế giới.
Cho nên vừa có tin tức pháp tắc Thần Hoa, hắn ta lập tức nói cho Lã Hoành biết.
Sau khi Lã Hoành chạy tới, không cách nào giành được từ trong tay Lâm Mặc Ngữ, vì thế ông ta đã nghĩ kế muốn chém giết Lâm Mặc Ngữ và cướp đoạt pháp tắc Thần Hoa.
Chỉ là ông ta không ngờ được, cuối cùng lại bị Lâm Mặc Ngữ giết ngược lại.
Không chỉ có pháp tắc Thần Hoa không cướp được mà mạng của ông ta còn đi luôn.
Ai mà có thể ngờ, chỉ là một chân thần cấp một lại có thể giết trả thần vương được chứ.
Đúng thực là quá nghịch thiên.
Nghe Lã Phi nói xong, tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Chu Thiên cho Diêm Đồ một ánh mắt, ý muốn nói: “Ngươi xem liệu mà làm.”
Lúc này Diêm Đồ hơi khó xử.
Theo như Lã Phi nói, mặc dù hắn ta gọi Lã Hoành tới nhưng chuyện phía sau đều là do Lã Hoành sắp đặt, chứ thật ra không có quan hệ gì nhiều với Lã Phi.
Nhưng Lã Hoành đã chết, cùng lắm Lã Phi chỉ mang tội vu khống mà thôi.
Chỉ riêng việc này thì hình phạt cũng không quá nặng.
Nhưng thân phận Lâm Mặc Ngữ đặc thù, nếu như chỉ trừng phạt nhẹ, Chu Thiên cũng sẽ không hài lòng.
Chu Thiên tốt xấu gì cũng là vực chủ.
Huống chi, hắn ta còn phải nghĩ đến cảm nhận của Lâm Mặc Ngữ, hy vọng có thể làm Lâm Mặc Ngữ hài lòng.
Bỗng nhiên, một tia ánh sáng từ trong tinh không sáng lên, xuyên qua đại điện điều tra, rơi vào người Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền.