Chương 2046: Tinh hệ sự sống cao cấp, thần vương ở khắp nơi (2)
Ngay lúc mà Lâm Mặc Ngữ đến, chưa đến nửa ngày, hắn đã gặp được hai vị thần tôn.
Ở đây, Lâm Mặc Ngữ là một dị loại.
Chu Thiên mang hắn tới đây, là bởi vì nơi này có thể trực tiếp truyền tống đi tiền tuyến.
Đương nhiên, nếu Lâm Mặc Ngữ lựa chọn một con đường khác, Chu Thiên sẽ đem Lâm Mặc Ngữ đưa về ngôi sao số 50.
Chu Thiên không ép Lâm Mặc Ngữ, thậm chí cũng không có nói cho Lâm Mặc Ngữ nên chọn con đường nào.
Ông ta chỉ nói ra những ưu - khuyết điểm của hai con đường đó để Lâm Mặc Ngữ tự do lựa chọn dựa trên ý định ban đầu xuất phát.
Lâm Mặc Ngữ gần như không hề chần chờ, trực tiếp lựa chọn tới chiến trường.
Lúc ở tiểu thế giới, hắn từ chiến trường đi lên, đến đại thế giới, hắn vẫn lựa chọn con đường này.
Tuy con đường này nguy hiểm nhưng rất quen thuộc.
Lâm Mặc Ngữ thích hoài niệm, hắn cảm thấy yên tâm về con đường cũ mà hắn đã đi qua.
Thế nhưng trước tiên, Lâm Mặc Ngữ cũng muốn xử lý hết một số đồ vật.
Chẳng hạn như trên người hắn có khoảng 25 vạn ngọn Pháp Tắc.
Mấy thứ này giữ lại cũng vô dụng, còn không bằng đổi thành điểm tích lũy, nhìn xem có thể mua được cái gì thì mua.
Chiến trường không thể so với những thứ khác, tính nguy hiểm gia tăng trên diện rộng.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ tự tin nhưng không đến mức tự cao.
Lỡ như trên chiến trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng phải đảm bảo hắn có thể sống sót.
Trung tâm giao dịch vẫn duy trì một loại cảm giác tang thương cổ xưa, lộ ra hơi thở hoang mang.
Không chỉ là hơi thở cổ xưa, ngay kiểu dáng kiến trúc cũng vô cùng cổ xưa.
“Cái này e là có lịch sử hàng vạn năm à nha.”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng cảm thán, chỉ mỗi một tòa kiến trúc đã mang đến cho hắn sự rung động không nhỏ.
“Đây là lần đầu tiên thằng nhóc cậu tới đây nhỉ, tòa trung tâm giao dịch này đâu chỉ có hàng vạn năm tuổi.”
Lâm Mặc Ngữ thấy một vị lão nhân vẻ mặt hiền lành, đang nhìn hắn.
Lão già che giấu thân phận của ông khiến Lâm Mặc Ngữ không thể tra ra được tên tuổi, cấp bậc của lão già.
Thế nhưng Lâm Mặc Ngữ theo bản năng cảm giác lão già này không đơn giản.
Trên người ông tỏa ra hơi thở giống với hơi thở của tòa trung tâm giao dịch này, cổ xưa, tang thương, đồng thời có sự thâm trầm không tầm thường.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ông giống như là nhìn một vòng xoáy sâu không thấy đáy.
Trong lòng nghiêm nghị kính nể, hành lễ với lão già: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
Lão già nở một nụ cười dễ gần: “Tòa kiến trúc này đã tồn tại mười vạn năm về trước. Lúc ấy nó không phải kiểu dáng như bây giờ, nhóc nhìn trên đỉnh xem, thử xem có thể nhìn ra cái gì không.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn về hướng lão già chỉ, kiến trúc của trung tâm giao dịch là hình tam giác cổ xưa nhất, mà ở trên đỉnh, đáng lẽ phải có một góc nhọn nhô ra.
Thế nhưng hiện tại, góc nhọn giống như bị đứt một khúc.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được, trung tâm giao dịch không phải được làm bằng vật liệu bình thường mà giống như pháp bảo luyện chế mà thành.
Cho dù hắn có toàn lực ứng phó, cũng khó có thể gây thương tổn.
Theo như Lâm Mặc Ngữ suy đoán, cho dù là thần vương cũng không thể lay động nó.
Nhưng hiện tại đỉnh của nó bị cắt đi một khúc, có thể thấy được sức mạnh của người ra tay không hề tầm thường.
Sau đó đột nhiên hai mắt Lâm Mặc Ngữ co rút lại mãnh liệt, linh hồn hắn chợt thấy được một bức tranh.
Một vị dị tộc, cánh tay của hắn ta hóa thành cây kiếm sắc bén, lướt qua tinh không, vẽ ra một kiếm khí có ánh sáng chói lóa.
Kiếm khí cắt qua tinh không, xuyên qua vô số khoảng cách, từng ngôi sao ở trong kiếm khí sụp đổ.
Cuối cùng kiếm khí rơi vào tòa nhà trung tâm giao dịch này, chém vào đỉnh của tòa nhà thì mới kiệt sức.
Lúc ấy tòa nhà phát sáng rực rỡ, bộc phát ra lực lượng kinh người, lúc đó mới miễn cưỡng cản trở được thanh kiếm vượt qua vô số khoảng cách tinh không này.
Hình ảnh biến mất, Lâm Mặc Ngữ phục hồi tinh thần lại.
Lão già cười ha hả nói: “Thấy cái gì?”
Lâm Mặc Ngữ trầm giọng nói: “Một vị cường giả có cánh tay dài hóa thành kiếm...”
Lão già cắt ngang lời Lâm Mặc Ngữ đang nói: “Đó là Kiếm tộc, vết thương này là do cường giả thần tôn đỉnh cao của Kiếm tộc tạo ra. Chuyện đã quá lâu rồi, nếu như ta nhớ không lầm thì chắc là mười hai vạn năm về trước.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ nghiêm nghị, không ngờ chuyện lâu như vậy.
Mười hai vạn năm trôi qua, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén của kiếm khí từ chỗ đứt gãy.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vì sao không sửa chữa nó?”
Lão già cười hỏi ngược lại: “Tại sao phải sửa nó?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là không cần thiết. Tiền bối, nơi này có nhiều người lui tới như vậy, tại sao ngài lại muốn nói cho ta những thứ này?”
Lão già cười ra tiếng: “Lão phu ta nhàn rỗi nhàm chán không được sao? Cũng không phải chỉ nói cho mỗi ngươi biết, đừng tự mình đa tình.”